Cô ta chắc chắn rằng Sở Phong không có ác ý, mà thay vào đó là một lời nhắc nhở đầy thiện chí.
Đan Thu Linh thầm nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây. Phúc Đoàn… Hồi đó, Phúc Đoàn ở phòng thị chính rằng nó ít ăn thịt hơn, trong thời gian ở nhà Trần Dung Phương, Trân Dung Phương bị rắn cắn, Sở Chí Quốc bị gãy chân, Sở Phong và Sở Thâm bị ngã bệnh nặng. Sau đó, Phúc Đoàn giả làm tiên nữ bị bắt, Lưu Thiêm Tài, người vốn có những đóng góp to lớn cho đội, suýt nữa không thể trở thành đội trưởng, đúng rồi, ngay từ đầu chính Phúc Đoàn đã nói rằng Lưu Thiêm Tài không thể làm đội trưởng.
Nghĩ đến việc Phúc Đoàn “đoán mò” cũng trúng về giới tính thai nhi trong bụng nhiều phụ nữ mang thai, Đan Thu Linh mỉm cười, Phúc Đoàn này quả thực có tà tính.
Nhưng, thế thì sao chứ? Muốn Đan Thu Linh nhận thua chắc? Muốn từ nay về sau Đan Thu Linh nhìn Phúc Đoàn thản nhiên bước lên mảnh đất riêng của cô ta mà không nói một lời cay nghiệt nào về cô ta, nếu nói sẽ bị “Phúc khí” của Phúc Đoàn đưa ra những lời tiên tri kì lạ hay sao? Đan Thu Linh không thể làm được.
Giống như, cô ta không biết mình là con gái một, đi theo những người họ hàng đó, thỉnh thoảng còn bị những người họ hàng đó lợi dụng, cô ta có thể không đau khổ như vậy không?
Đan Thu Linh biết tất cả mọi thứ, nhưng cô ta chỉ không muốn cong xương sống của mình mà thôi. Cô ta biết rõ hơn rằng nếu vâng lời những người đó một lần, những người đó sẽ ngày càng có những suy nghĩ đáng sợ hơn, giống như Phúc Đoàn này, có thể thuận theo nó mười lân, nhưng có thể thuận theo nó trăm lần ngàn lần không?
Ngay cả công nhân trong thành phố thỉnh thoảng cũng cãi nhau với lãnh đạo, nhưng Phúc Đoàn này dù chỉ một trận cãi vã cũng không chịu nổi, nếu cãi nhau với nó thì sẽ bị “phúc khí” của nó ức hiếp.
Thật con mẹ nó chứt
Đan Thu Linh chỉ muốn ưỡn thẳng ngực ngẩng cao đầu, sống cuộc sống của chính mình, nếu có yêu ma rắn rết nào dám làm hại cô ta, cô ta sẽ dùng cuốc đập chết nói
Đan Thu Linh quay trở lại với cái cuốc, với lời nhắc nhở của Sở Phong, cô ta tiếp tục tập trung vào xung quanh, khi đến một bụi cây, Đan Thu Linh đột nhiên nhận thấy có thứ gì đó kỳ lạ trong bụi rậm, cô ta nhấc cái cuốc lên và cuốc mạnh vào bụi cây, cái cuốc chạm vào một sinh vật sống nào đó, và với một tiếng phập, sinh vật sống đó bị chặt chết tươi.
Đan Thu Linh dùng cuốc nhặt xác chết lên và thấy đó là một con rắn độc có cái đầu phẳng hình tam giác.
Cô ta cười lạnh, dùng cuốc đập nát đầu con rắn, đập nát rồi treo lên đầu cuốc, men theo con đường ban đầu đi trở về, không nói lời nào, ném cả con rắn chết vào cửa nhà Niên Xuân Hoa.
Cắn độc, thực sự đáng sợ.
Nhưng với nông dân đã đối phó với rắn độc rất nhiều, nếu những con vật này có thể nên trò trống gì, thế thì người canh tác trên mặt đất bây giờ không phải là con người, mà là rắn.
Ngày hôm sau.
Sở Phong và Sở Thâm dậy sớm, dù sao thì mùa này mọi người vẫn chẳng có chuyện gì làm, hai người họ đã thỏa thuận với Sở Lê rằng lát nữa họ sẽ vào trường để vào học môn của các giáo viên trong trường.
Các tiết của khóa lớp trên họ nghe không hiểu, nhưng học theo bài của khóa dưới thì không sao, nghe một ngày trời gì mà trời đất, mưa gió, mặt đất cùng bầu trời cũng dễ thuộc làu làu. Hơn nữa, bầu không khí trong trường cũng khác, một số trẻ em rất thích trường học, đặc biệt là Sở Lê.
Dù đã tách nhà nhưng cô bé vẫn sống trong nhà của Niên Xuân Hoa, mỗi ngày nghe Niên Xuân Hoa tẩy não những đứa trẻ còn lại rằng phúc khí quan trọng nhất, phúc khí lợi hại nhất, Phúc Đoàn chính là quý nhân, mọi người đều phải tôn trọng Phúc Đoàn…, tai cũng chai sạn đóng kén rồi.