Cũng may cô bé nghe lời thây cô trong trường giảng bài, không thầy cô nào bảo học sinh phân biệt ai là người có phúc, ai là người có phúc thì khen ngợi cả.
Thầy cô chỉ khen ai nề nếp kỉ luật tốt, đọc hay, viết hay, lễ phép… đủ thứ cả, nhưng chẳng có cái nào là phúc khí cả.
Điều này khiến Sở Thâm, Sở Lê và thậm chí cả Sở Phong càng muốn đi học hơn, nói chúng hư vinh cũng được, nhưng ai lại muốn mỗi ngày đều bị phúc khí đè ép cho ngộp thở, người lùn có khúc lớn không nổi đây?
Xã hội phong kiến đã bị lật đổ, xã hội tư bản của sau này vẫn chưa tới, nay thế mà lại có thứ “phúc khí” sống sờ sờ kia đến để phân chia giai cấp, ai mà không chán ghét cơ chứ?
Ngay sau khi Sở Phong và Sở Thâm đưa Sở Lê ra ngoài, nhà của Niên Xuân Hoa liền vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.
Lý Tú Cầm cầm cốc nước súc miệng, không ngừng vỗ ngực: “Á trời đất ơi! Là ai? Ai thất đức như vậy, ai mà đặt một con rắn chết trước cửa nhà tôi?”
Đầu cũng bẹp nát, thân nó cũng bị đập thối, mình nó cứng như một cây gậy đông cứng.
Niên Xuân Hoa cũng thò đầu ra nhìn, khi nhìn thấy con rắn đã chết, bà ta liền nhổ một ngụm nước bọt: “La cái gì mà la? Nhìn vết tích này đi, còn có ai khác ngoài Đan Thu Linh?”
Mặt bà ta lạnh lùng, mắng Lý Tú Cầm: ” Cô mỗi ngày đều la trời gọi đất, la cái gì mà la, mới sáng sớm, phúc khí tử khí(*) gì gì đến cũng bị cô la trời trách đất xua cho chạy mất cả rồi, ta bị ngươi quỷ kêu sợ hãi bỏ chạy! Đem con rắn này ra ngoài chôn đi, đừng ở chỗ này khóc khùng khóc điên.”
(*) tử khí: không phải khí của người chết mà là từ câu thành ngữ với bốn từ “Tử khí đông lai” nghĩa là tía khí tức “sắc tím” từ phương Đông đến. Các bậc hoàng đế của các triều đại Trung Quốc đều tôn sùng màu tím. Vào thời cổ đại, mọi người thường treo câu thành ngữ “tử khí đông lai” này ở trong nhà của mình, với một mong muốn có thể xua đuổi cái ác, tránh được tai họa, mong cầu bình an và may mắn sẽ đến nhà mình.
Tú Cầm giật mình còn chưa nói, lại bị mắng như vậy. Trong lòng cô ta cũng có hơi chút ấm ức, giọng của mẹ không phải to hơn của cô ta sao? Nếu có phúc khí cũng sẽ bị mẹ dọa chạy mất!
Nhưng Lý Tú Cầm cũng cảm thấy rằng có cô con dâu nào mà không chịu chút ấm ức đâu? So với Thái Thuận Anh, cô ta đã rất được ưu ái.
Lý Tú Câm cảm thấy mình là người chiến thắng trong cuộc chiến tranh sủng, vì vậy cô ta cũng chỉ có thể nuốt vào một chút giận dữ. Cô ta bực bội ném con rắn chết vào thùng rác, định tìm một nơi để chôn nó.
Ngay khi Niên Xuân Hoa nói bóng nói gió chửi chó mắng mèo Đan Thu Linh, thân thể của Phúc Đoàn trong nhà lắc lư lắc lư, khuôn mặt tròn trịa đầy hoảng sợ, rắn chết, rắn chết… sao có thể?
Đêm qua Phúc Đoàn đã có một giấc mơ.
Cô bé rõ ràng đã mơ thấy một con rắn đang mai phục trong bụi cỏ, khi Đan Thu Linh đi ngang qua đó, dì ấy đã bị con rắn cắn, Đan Thu Linh dũng mãnh đánh lại con rắn nhưng trước khi con rắn chết liền giải phóng sức mạnh rất lớn, ngay cả những chiếc răng nanh cũng bị gãy dính ở chân của Đan Thu Linh.
Đan Thu Linh sùi bọt mép và ngã xuống đất. Ngày hôm sau, có người phát hiện ra dì ấy và đưa dì ấy đến bệnh viện.
Chân của dì ấy không thể giữ được nữa và phải cắt bỏ.
Phúc Đoàn biết rằng hầu hết những giấc mơ mà cô bé thấy đều là những giấc mơ tiên tri, đêm qua khi Đan Thu Linh mắng cô bé, trong lòng Phúc Đoàn rất tức giận, vì vậy sau khi mơ giấc mơ đó, Phúc Đoàn không cảm thấy nó quá đáng sợ mà có một cảm giác thoải mái khó tả. Không ngờ sáng nay khi cô bé tỉnh dậy, con rắn đã bị đập chết rồi và để trước cửa nhà cô bé!