Trân Dung Phương đáp lại bà ta một tiếng, nhìn bà ta còn có thể làm ra cái gì.
Niên Xuân Hoa hôm nay tới là cố ý mỉa mai Trân Dung Phương, bà ta nghĩ lại sau đó, Sở Chí Quốc mặc dù đầu óc ngu dốt, nhưng thực sự lương thiện, chỉ sợ quả thực không làm được chuyện giành Phúc Đoàn với bà ta. Nhưng Trần Dung Phương người họ khác thì không chưa chắc.
Nói không chừng, Trân Dung Phương nghĩ đến muốn giành Phúc Đoàn.
Niên Xuân Hoa nheo mắt suy nghĩ nói: “Trân Dung Phương, tôi cảnh cáo cô, cô khi đó đối xử với Phúc Đoàn không tốt, sau này cũng không cần nghĩ đến việc muốn đem Phúc Đoàn trở về, khi đó cô từ bỏ phúc khí, điều này không sửa đổi được.”
Trân Dung Phương không nhịn được cười: “Bà yên tâm, dù trời sập xuống tôi cũng sẽ không nuôi Phúc Đoàn nữa, tôi không có duyên phận với nó, tôi nuôi dưỡng hai đứa con nhà tôi cho tốt là được rồi.”
Niên Xuân Hoa không tin lắm: “Cô không cần phúc khí của Phúc Đoàn?”
Trần Dung Phương lúc đầu muốn bước chân vào nhà, sau khi nghe thấy lời này ngược lại thật sự nói: “Phúc Đoàn có phúc khí gì? Làm hại người khác sảy thai, hủy phúc khí cả đời? Loại phúc khí này, Trân Dung Phương tôi không đủ khả năng. Vả lại nói, dù là Phúc Đoàn thật sự có chút gì, tại sao tôi lại cân phúc khí của người khác? Trần Dung Phương tôi có tay có chân, không dựa vào người khác, tôi dựa vào đôi tay này của tôi.”
Cô ấy nghĩ đến cảnh ngộ của Bạch Giai Tuệ, thân là chị em dâu, cuối cùng trong lòng khó chịu, châm chọc nói: “Phúc Đoàn có phúc khí đi nữa, tôi cũng chỉ muốn để con của tôi ăn được một chút, mặc một chút, tuyệt đối không nên giống Tam Ny trước đó, ba mẹ khổ cực bắt đầu làm việc kiếm tiền, ở nhà lại ăn đồ thừa của người khác, còn phải nói với cảm ơn với người khác!” Trân Dung Phương thấy Vương Huỳnh nhắm mắt theo đuôi đi theo Niên Xuân Hoa, cũng hỏi Vương Huỳnh một câu: “Đứa trẻ trong bụng cô cũng được vài tháng, tương lai cô bắt đầu làm việc, đứa trẻ này trong bụng cô lại ăn đồ tiết kiệm trong kẽ răng của đứa trẻ khác, cô có đồng ý không?”
Vương Huỳnh: “…”
Đương nhiên là không muốn, dưới hầu hết tình huống, bình thường người mẹ đều sẽ lo lắng cho con mình tốt nhất, đứa trẻ khác vừa có phúc lại đáng yêu, tính cách tốt bụng, cũng không phải người thân.
Vương Huỳnh chỉ là muốn lấy lòng Niên Xuân Hoa, cũng không dám trả lời vấn đề này, sợ đắc tội Niên Xuân Hoa.
Vương huỳnh cười ha hả, lúng túng nói không rõ ràng: “Cái này… Không giống…”
“Phúc Đoàn… Có phúc…” Nói, giọng nói của cô ấy càng ngày càng yếu.
Thấy bộ dạng Vương Huỳnh ấp a ấp úng, Trân Dung Phương đã biết đáp án của cô ấy, cười lạnh một tiếng, muốn nói về phúc khí, con cái của công nhân trong huyện, con của lãnh đạo càng có phúc khí, Vương Huỳnh đồng ý cho thức ăn những người có phúc khí này, không cho con mình sao?
Thường nói, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, đối với trẻ con cũng giống như vậy.
Đối với bản thân Trân Dung Phương mà nói, cô ấy mặc kệ những đứa trẻ khác có ưu tú có phúc cỡ nào, trên ngọn thủy chung lòng cô ấy luôn là con của mình.
Trân Dung Phương không còn cùng hai người này lắm lời, mang theo thùng khoai đi vào.
Một bên khác dưới cây, Phúc Đoàn đang chơi cùng mấy người anh, gió lạnh thổi qua, liền thôi cuộc nói chuyện của Trần Dung Phương và Vương Huỳnh đến đây.
Cô bé cắn cắn môi, cũng không muốn lại chơi viên thủy tinh, mẹ Trần không muốn cô bé như vậy? Cho dù, Phúc Đoàn cũng không thích mẹ Trần, nhưng không thích người khác là một chuyện, người khác không thích cô bé lại là một chuyện khác.
Viên thủy tinh trong tay Phúc Đoàn đánh trượt, lăn đến trong một khe nhỏ, Sở Học Văn vội vàng đi nhặt.
Niên Xuân Hoa cũng đi theo Vương Huỳnh, nổi giận đi tới, Niên Xuân Hoa rất không cam lòng: “Cô ta còn không biết xấu hổ nói có tay có chân không dựa vào phúc khí? Tôi thả cái rắm!”