Diệp Quân Chi nói: “Không biết, con không thấy cậu ta.”
Lúc nói chuyện, thoáng cái Diệp Quân Chi và Diệp Công nhìn thấy Cố Đình Sâm.
Cố Đình Sâm và Phúc Đoàn ở cùng nhau, còn có mấy đứa nhỏ khác cùng chơi đùa. Cố Đình Sâm mười hai tuổi, và một đám trẻ com nhỏ hơn cậu nhiều như vậy đương nhiên chơi không hăng say, cậu ta khoanh tay đứng ở một bên, lạnh lùng hỗ trợ cho Phúc Đoàn.
Diệp Công và Diệp Quân Chỉ: ”…”
Diệp Quân Chi dụi mắt, muốn xác nhận mình có nhìn lầm không. Anh coi như hiểu rõ Cố Đình Sâm suốt ngày giống như khối băng và biết rằng vẻ mặt hiện tại của Cố Đình Sâm là… bảo vệ?
Diệp Quân Chi không hiểu lắm, trẻ con cùng chơi trò chơi, Cố Đình Sâm cần bảo vệ ai sao?
Chỉ thấy Phúc Đoàn tròn vo khi nhảy dây không cẩn thận sơ suất mà vấp phải dây thừng, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại có chút khó chịu. Một đứa trẻ khác võ tay: “Cô ấy chỉ nhảy được mười lăm cái, nhóm chúng ta thắng rồi!”
Trò chơi luôn có thắng thua, đứa nhỏ này cũng thật lòng vui vẻ cho nhóm của mình.
Thế nhưng, Cố Đình Sâm nhìn thấy Phúc Đoàn thất vọng, đôi môi mỏng mím chặt. Phúc Đoàn ngẩng đầu lên, muốn khóc nhưng không khóc “Phải kiên cường” nói với Cố Đình Sâm: “Anh Đình Sâm, Phúc Đoàn suýt nữa đã thắng rồi.”
Giọng nói Cố Đình Sâm nhẹ nhàng: “Phúc Đoàn lợi hại nhất.” Đồng thời, anh ta âm thầm đi ngang qua đám trẻ bên cạnh và lạnh lùng nhìn đám trẻ kia,”Cô ấy chỉ nhảy mười lăm cái, là bởi vì cô mắc lỗi. Các cậu nhảy mười sáu cái, là bởi vì các cậu phát huy hơn hẳn, cậu nói, ai mạnh hơn?” Cố Đình Sâm năm nay mười hai tuổi, được nuôi dưỡng tốt và cao lớn. Anh ta lại có một bộ mặt âm trâm mặt lạnh như băng, một câu nói này, làm cho đám trẻ kia – – cũng là đứa trẻ của nhà Lý Tú Cầm sững sờ tại chỗ.
Tai Diệp Quân Chi rất tốt, nghe rõ lời Cố Đình Sâm nói, khóe miệng co rút.
Vì sao bây giờ Cố Đình Sâm càng ngày càng giống như tâm lý không bình thường? Trước kia Diệp Quân Chi chỉ cảm thấy Cố Đình Sâm sống trong thế giới của mình, ngay cả mẹ ruột và chị gái của anh ta cũng không thèm để ý, mỗi ngày đến và đều ủ rũ.
Mẹ của Cố Đình Sâm lại không chỉ có một đứa con trai, ôm Cố Đình Sâm vào lòng mấy lần, cũng không ấm áp, rồi từ từ chuyển sự chú ý đặt lên những đứa trẻ khác.
Nói cách khác mẹ của Cố Đình Sâm hiện tại cũng không thích gặp Cố Đình Sâm – – đương nhiên, trong Phúc Khí Văn, là một trong những tô điểm của Cố Đình Sâm Ninh thà phụ người trong thiên hạ, không phụ Phúc Đoàn.
Trước kia Diệp Quân Chi chỉ cảm thấy Cố Đình Sâm có thể trời sinh là tính cách này nhưng hiện tại xem ra… Nằm ngoài dự đoán của mọi người anh ta vì bảo vệ đứa trẻ tên Phúc Đoàn đó. Nhảy dây thừng thua, Cố Đình Sâm cũng có thể bảo vệ cô nói cô là lợi hại nhất.
Nhảy dây thừng, người khác thắng chính là thắng, dáng vẻ Cố Đình Sâm chơi không nổi này cho ai xem?
Diệp Quân Chi sờ sờ mũi, cúi đầu không nói lời nào.
Tuy rằng Diệp Công bị lãng tai, nhưng ông đeo kính, tận mắt thấy Cố Đình Sâm trong khoảng thời gian ngắn, lại lần nữa làm mất lòng người.
Không thấy trong đội ngũ kia ngoại trừ cô bé tên Phúc Đoàn đó, những đứa trẻ còn lại đều đề phòng Cố Đình Sâm như phòng trộm sao?
Với trí tưởng tượng có hạn của Diệp Công, ông không nghĩ ra những người đó đều là anh trai cưng của Phúc Đoàn, hằng ngày là vì tranh giành Phúc Đoàn mà đánh nhau, hiện tại bỗng nhiên có thêm một Cố Đình Sâm trong thành phố, đám người Sở Học Văn không phải muốn đề phòng anh sao?
Diệp Công chỉ cho rằng, Cố Đình Sâm năm nay mười hai tuổi, còn có thể đắc tội với một đám trẻ con nhỏ hơn anh ba năm tuổi, một là không độ lượng, hai là lòng dạ hẹp hòi.
Anh ta cũng không biết hình dung Cố Đình Sâm như thế nào.