Cô ấy chia nhà, sống nương tựa vào nhau với con gái rất vất vả, nhưng cũng muốn giặt quần áo cho bọn nó, lo cho con cái ăn no mặc ấm.
Cô ấy đúng là một người mẹ, nhưng người làm mẹ cũng sẽ đau lòng, thất vọng, người làm mẹ cũng sẽ sợ mình không sống nổi.
Lúc này, hơn phân nửa tình thương của mẹ trong lòng Bạch Giai Tuệ đối với Sở Học Văn, Sở Học Võ cũng đã chảy ra ngoài theo nước mắt, bị nắm tay của bọn nó đập nát.
Cô ấy mở mắt ra, quay người lại, túm phía trên Sở Học Văn, Sở Học Võ. Bạch Giai Tuệ hàng năm làm việc nhà nông, Sở Học Văn và Sở Học Võ hoàn toàn không phải đối thủ của cô ấy, bị cô ấy bắt lấy.
“Bốp!”
Hai tiếng tát thanh thúy vang lên, Bạch Giai Tuệ cho Sở Học Văn, Sở Học Võ một cái tát thật mạnh.
Đây là lần đầu tiên hai người bị Bạch Giai Tuệ đánh, ôm mặt sững sờ tại chỗ.
Bàn tay Bạch Giai Tuệ run rẩy, lại kiềm chế, nói: “Hiện tại mẹ còn là mẹ của các con, mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra hai đứa, lúc các con bị bệnh, mẹ không ngủ, không nghỉ chăm sóc hai đứa, lúc trước hai đứa bệnh nặng, mẹ cõng các con lên bệnh viện trên trấn, mẹ đi hỏng một đôi giày, lòng bàn chân đầy máu, mới cứu được hai đứa về.”
“Hiện tại, bởi vì mẹ muốn đi tìm Phúc Đoàn, hai đứa lại vừa đá vừa đánh mẹ?”
Cô ấy cắn môi, các cơ bên miệng run rẩy, nhìn qua vừa điên cuông vừa đau lòng, hàng năm xuống ruộng khiến Bạch Giai Tuệ đã không còn xinh đẹp nữa, hoàn toàn biến thành dáng vẻ của nông phụ.
Thoạt nhìn không trắng trẻo bằng Phúc Đoàn, không tròn trịa, đáng yêu bằng Phúc Đoàn.
Nhưng đây là dáng vẻ chân thật nhất của cuộc sống, cô ấy che mưa chắn gió cho bọn nhỏ, phong sương cuộc sống đều ở trên người cô, cũng bao gồm cả Tam Ni trước đây.
Tam Ni đã từng ôm đồm mọi chuyện nhỏ trong nhà với Nhị Ni, cho nên con bé vừa bẩn vừa gây vừa nhỏ, ở trong mắt Sở Học Văn, Sở Học Võ, cũng khiến người khác yêu thích bằng Phúc Đoàn.
Sở Học Văn, Sở Học Võ bị một cái tát đánh cho ngây ngốc, hiện giờ lòng tự trọng của bọn họ rất mạnh, trong mắt xuất hiện hận ý với Bạch Giai Tuệ.
Nhưng Bạch Giai Tuệ lúc này không thèm để ý bọn họ chút nào.
“Lúc trước, em gái ruột của hai đứa bị mắng bị đánh, hai đứa chơi với Phúc Đoàn, không ra mặt bảo vệ em gái ruột. Sau đó, mẹ ruột hai đứa là mẹ, bị bà nội hai đứa giãm đạp, hai đứa đuổi theo Phúc Đoàn chạy khắp núi, trước nay chưa từng quan tâm đến mẹ ruột, em gái ruột của hai đứa một câu, hiện tại vì Phúc Đoàn, có phải hai đứa còn muốn đánh chết mẹ hay không? Hả?””
Hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ bị chất vấn đến không nói nổi một câu, bọn họ thích ai thì bảo vệ người đó, có gì sai chứ?
Bạch Giai Tuệ hiện giờ, đã là cứng rắn chống đỡ một hơi.
Cô ấy nói xong lời này, lập tức cảm nhận cực kỳ mỏi mệt: “Sở Chí Bình, chúng ta ly hôn đi.”
Cô ấy đã không còn chút lưu luyến nào.
Cho tới nay, đã rất lâu không có ai ở đội sản xuất thứ chín ly hôn, nhưng các đội viên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều không thể nói nổi câu Bạch Giai Tuệ làm sai.
Thấy hai con vì Phúc Đoàn mà mẹ ruột cũng dám đánh, và một Niên Xuân Hoa bất công, người chồng ngu hiếu, cuộc sống này, ai xuống nổi? Bạch Giai Tuệ được thím Hoa nâng đỡ rời đi, cô ấy đã không còn thấy gì đáng buồn bằng trong lòng đã chết, nước mắt cũng đã khô cạn.
Sở Chí Bình đứng chết lặng tại chỗ một hồi lâu, ly hôn?
Giai Tuệ muốn ly hôn với anh ấy? Sở Chí Bình không đồng ý, không đồng ý, anh ấy muốn xông lên phía trước, nhưng chờ đến khi anh ấy phản ứng lại, thì ngay cả cái bóng của Bạch Giai Tuệ cũng đã không thấy nữa.
Sở Chí Bình không biết sao lại đi một bước này, anh ấy ngồi xổm ở bên cạnh, dùng tay túm tóc mình, gần như không dám đối mặt.