Hai người bọn họ lấy lá dâu từ trong túi da rắn ra, nhẹ nhàng đặt trên tằm.
Sở Thâm nhìn một lát: “Mẹ, sao chúng nó không ăn lá dâu?”
Trần Dung Phương đang vội, nói lại một câu: “Hai đứa để lên là được, một lát nữa chúng nó sẽ ăn.”
Sở Thâm chống cằm nói: “Nhưng mà, chúng nó không nhúc nhích…”
Sở Phong vừa định che miệng anh ấy lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Sở Thâm vừa nói ra những lời này, mọi người nhanh chóng xúm lại đây: “Cái gì? Không nhúc nhích?”
Cuối mùa thu, một khi tằm không nhúc nhích, sẽ từ từ biến thành tằm chết khô, sẽ không nhả tơ, càng không kết kén.
Mấy lời này của Sở Thâm có thể nói là đã dọa các đội viên sợ hết hồn.
Trương Thành rửa sạch tay, chọc chọc tằm: “… Sống, hiện giờ nó không cử động là bởi vì sắp ngủ.” Ngủ chính là ngủ, tằm ngủ mấy đợt rồi mới có thể phun tơ kết kén.
Gần đây Trân Dung Phương cho tằm ăn lượng lớn lá dâu, chính là vì muốn tằm hoàn thành lần ngủ cuối cùng trước khi thời tiết hoàn toàn trở lạnh.
Sở Thâm có hơi ngại ngùng, nhanh chóng cúi đầu hỗ trợ làm việc.
Nhưng mà, cậu ấy làm ra trò cười, khiến không khí trong đội phúc nghiệp khoan khoái hơn không ít, không còn khẩn trương vậy nữa.
Một người nói: “Mấy người biết chuyện Bạch Giai Tuệ muốn ly hôn với Sở Chí Bình chưa? Tôi mới đi từ ngoài về, bên ngoài lan truyền rất náo nhiệt.”
Ba người Trân Dung Phương, Sở Phong đang làm việc dừng tay lại.
Nghe người nọ nói xong ngọn nguồn, mọi người bàn tán mồm năm miệng mười, chuyện thảo luận nhiệt liệt nhất là: Rốt cuộc Bạch Giai Tuệ có làm thật hay không?
Trân Dung Phương vốn dĩ không muốn đáp lời, cô ấy biết mọi người trong đội đều thích nói chuyện phiếm, Trân Dung Phương không muốn bàn luận về người bạn Bạch Giai Tuệ của mình, cũng không thể ngăn cản người khác, chỉ có thể trầm mặc.
Nghe thấy có người nói Bạch Giai Tuệ chỉ nói đùa, Trân Dung Phương lại nói một câu: “Giai Tuệ rất có chủ kiến, hoặc là không nói, một khi nói ra thì không ai làm dao động được quyết tâm của Giai Tuệ.”
Trân Dung Phương rất có nhân duyên và uy vọng ở đội phúc nghiệp, thấy cô ấy nói như vậy, các đội viên cũng đều gật đầu.
Trân Dung Phương nói xong, không quấy râầy mọi người nói chuyện phiếm nữa.
Cô ấy đi ra ngoài làm chuyện khác, lấp kín lỗ hổng của phòng ở, căn phòng này, lúc trước sửa làm phòng chứa củi, để lại rất nhiêu lỗ thông gió.
Hiện giờ Trần Dung Phương muốn lấp kín tất cả các lỗ thủng này, chỉ để lại một cái để thông khí.
Nếu không, độ ấm trong nhà quá thấp, sẽ khiến tằm chết.
Trân Dung Phương cúi đầu bận rộn, cô ấy hơi ưu sầu, với độ ấm này, cho dù lấp hết tất cả lỗ thủng thì độ ấm trong phòng vẫn không đủ.
Nếu không, hay là dùng lửa than cho phòng ấm lên?
Không được, tằm vô cùng mảnh mai, khói sẽ hun chết chúng nó.
Trân Dung Phương nói chuyện này cho Trương Thành, nhưng Trương Thành cũng không có biện pháp gì, chỉ nói để từ từ nghĩ cách.
Rất nhanh đã tới lúc chạng vạng.
Trần Dung Phương quan tâm tới Bạch Giai Tuệ, mấy ngày nay, Bạch Giai Tuệ và Tam Ni ở nhà Trân Dung Phương, cô ấy lập tức đi tìm Bạch Giai Tuệ, muốn xem hiện giờ cô ấy nghĩ như thế nào.
Chỉ là Bạch Giai Tuệ không ở nhà, Trân Dung Phương lo cô ấy xảy ra chuyện.
Đang muốn gọi Sở Chí Quốc đi tìm Bạch Giai Tuệ, Bạch Giai Tuệ dắt tay Tam Ni, gió xuân thổi vào mặt, đi tới, Trân Dung Phương vội vàng đi lên: “Giai Tuệ, cô làm gì thế?”
Cô ấy suýt chút nữa lo lắng Bạch Giai Tuệ lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
Bạch Giai Tuệ lại cười, nắm tay Tam Ni, vô cùng từ ái và sáng sủa. Cô ấy đã thấy rõ, Sở Học Văn và Sở Học Võ ghét bỏ Tam Ni, ghét bỏ cô ấy cũng không phải mới chỉ một ngày, hai ngày.
Con cô ấy có một mình Tam Ni là được rồi, Tam Ni hiểu chuyện, đau lòng cho cô ấy, buổi tối cô ấy đi ra ngoài giặt quần áo, Tam Ni đi theo.