Sau khi Diệp Công nghe xong những lời này, trong gió lạnh khuôn mặt hiền hòa trước đây của ông ấy giờ trở nên cực kỳ nghiêm nghị, khiến mọi người sợ hãi.
Rất lâu sau Diệp Công mới nói: “Ngày mai ông sẽ đi gọi điện thoại.”
Ông ấy phải để cho người của hợp tác xã mua bán lén giám sát Sở Chí Nghiệp, không thể để Sở Chí Nghiệp lợi dụng chức vụ làm ra chuyện hại nước hại dân.
Đồng thời Diệp Công sẽ không nhờ người khác rút công việc này của Sở Chí Nghiệp.
Nếu Sở Chí Nghiệp đã có ý đồ không tốt, từ chuyện hôm nay xem ra Sở Chí Nghiệp đã có hành động. Như vậy, chỉ cân Sở Chí Nghiệp dám hành động thì anh ta sẽ bị bắt.
Thân phận như Diệp Công tất nhiên sẽ không chỉ có nhân từ mà còn có những thủ đoạn sấm sét.
Khi ông ấy phát hiện mình gặp nạn và được cứu đều là tính toán độc ác của cả nhà Niên Xuân Hoa, Diệp Công sẽ tương ứng triển khai một ít thủ đoạn đáp lễ.
Đây là một trong những hậu quả của việc ôm đùi một nhân vật lớn.
Ai có thể đảm bảo việc suốt ngày ôm đùi người khác chứ? Không thể đi một mình, chỉ dựa vào lấy lòng ôm đùi người khác để nhận được lợi ích thì phải đề phòng chọc giận “nhân vật lớn” bị mất đường sống chọn phải đường chết.
Tất cả những điều này, đều là con đường do nhà Niên Xuân Hoa tự mình lựa chọn.
Đêm mùa thu se lạnh, đội sản xuất số 9 bị gió thu bao phủ.
Gió thu trong veo, trăng thu sáng ngời, khi mấy người Trân Dung Phương khí thế ngất trời tăng độ ấm để nuôi tằm thì người nhà Niên Xuân Hoa đều đắm chìm trong những tính toán trong lòng. Trước kia Sở Chí Mậu bị Niên Xuân Hoa lợi dụng, moi đào quá lợi hại, bây giờ vừa hiểu được, anh ấy không khỏi đi vào một sự cực đoan khác.
Một khi đàn ông đã tính toán thì có thể nói tính toán chỉ ly, lộ ra vẻ mặt hung dữ, không chừa một kế hở nào.
Anh ấy cũng không phải là con dâu của Niên Xuân Hoa. Con dâu đối mặt với mẹ chồng không khỏi bó tay bó chân, sợ bị nói là bất hiếu, sợ đắc tội với mẹ chông sẽ bị chồng chửi rủa.
Sở Chí Mậu thì hoàn toàn không có những băn khoăn này. Lúc này anh ấy đi thẳng lên phòng trên, nghênh ngang dùng một cái cân để cân đường đỏ, híp mắt nhìn chằm chằm trọng lượng nói: “Mẹ, nhà chúng ta còn có nửa cân đường đỏ. Mỗi ngày con đều đến cân để kiểm tra, mẹ cũng đừng lén lút cho người nào ăn một mình.”
“Muốn ăn thì mọi người cùng ăn.”
Niên Xuân Hoa:…….
Bà ta vỗ mép giường, tức giận đến nghẹn ngực, mắng to: “Năm đó khi mẹ mày còn làm dâu cũng không làm được chuyện như mày. Thằng ba, sao mày lại giống như đàn bà vậy, một chút đường mày cũng có thể cân!”
Sở Chí Mậu không sao cả nói: “Mẹ, đó không phải là mẹ làm sao thì con làm vậy ư?”
“Nếu chút đường đỏ này mẹ không quan tâm thì mẹ cũng không nên lén lút cho người khác ăn. Mẹ đã vì Phúc Đoàn mà cho nó ăn đường đỏ suốt rồi, bây giờ nói con đã để ý. Con thật đúng là nói cho mẹ biết, hiện tại chính là con sẽ để ý.”
“Sau này con mà lại nhìn thấy mẹ lấy đồ chung cho một mình Phúc Đoàn ăn thì chúng ta liên chia nhà. Trước khi chia nhà con cũng phải làm loạn đến trong đội, để cho người ta biết không phải Sở Chí Mậu con bất hiếu mà là mẹ và Phúc Đoàn làm chuyện không phải là người. Nhìn xem đến lúc đó người khác sẽ mắng Sở Chí Mậu con bất hiếu, hay là nói mẹ và Phúc Đoàn quấy rầy cả nhà không yên.” “Bây giờ chú tư có công việc tốt, con còn thì không có, con không tính toán cho mình thì làm sao được chứ?” Sở Chí Mậu chốt một câu sau đó, liền lại đi ra ngoài.
Bây giờ Sở Chí Mậu tính toán làm thế nào để bảo vệ lợi ích của nhà mình trong một đại gia đình này. Còn Niên Xuân Hoa thì tính toán xem làm như thế nào mới có thể xua tan sự kiên quyết này của con trai thứ ba, để cho nhà cậu con trai út chiếm được lợi ích lớn hơn từ trong công chung.