Cô và Sở Thâm cũng đứng bên cạnh Ngụy Nguyên, giúp đỡ dùng muỗng múc nước thuốc rễ bản lam cho mọi người.
Khi Phúc Đoàn và mấy đứa trẻ nhà Niên Xuân Hoa tới, Sở Thâm nhìn mấy lần cũng không nhận ra đó là Phúc Đoàn.
Sau khi xác nhận, cậu ấy mới đến gần em gái nói: “Đó là Phúc Đoàn sao? Sao Phúc Đoàn lại biến thành như thế này?”
Sở Phong nhìn kỹ hơn, trong đám người Phúc Đoàn không còn trắng nõn mịn màng như trước, quần áo trên người vẫn là đồ tốt nhất của nhà Niên Xuân Hoa nhưng bẩn hơn rất nhiều.
Đế giày của cô ta cũng dính rất nhiều bùn đất.
Đứng chung với mấy đứa trẻ nhà Niên Xuân Hoa không còn giống tiểu thư đứng cùng người ở nha hoàn nữa, sự chênh lệch bắt đầu không ngừng thu hẹp. Nhìn như vậy, Phúc Đoàn cũng giống như con cái nhà Niên Xuân Hoa.
Sở Phong trả lời anh trai: “Có thể là do giúp đỡ gia đình làm việc.”
Ngay cả những người còn lại cũng nhìn thấy sự thay đổi của Phúc Đoàn. Thế nhưng không ai nói có phải Niên Xuân Hoa ngược đãi Phúc đoàn hay không.
Đây mới là những đứa trẻ nông thôn bình thường, người ở nông thôn đều là như vậy, ngoại trừ lúc đi thăm người thân, bạn bè và lúc đi ngủ, thì cũng không thể sạch sẽ bao nhiêu.
Muốn ăn cơm thì phải đốt lửa, tất cả củi đều lấy từ trong núi ra vốn đã không sạch sẽ, chứ đừng nói đến cho gà cho lợn ăn, quét nhà. Trước kia mỗi ngày Phúc Đoàn đều giống như một đứa trẻ may mắn, đó là bởi vì tất cả người bị bóc lột trong nhà Niên Xuân Hoa đã thay cô ta gánh vác trọng trách mà đi về phía trước.
Chú ba Sở cũng ở đây, ông ấy nhìn quần áo của Phúc Đoàn liền gật đầu khẳng định: “Như vậy sẽ tốt hơn so với trước kia.”
Hãy siêng năng, đừng chỉ lười biếng, công việc để cho người khác làm, vẻ đẹp để lại cho chính mình. Ở nông thôn tất cả mọi người đều không giàu có, vì vậy trẻ em không có cách nào đều phải giúp chia sẻ một số công việc.
Chính vì vậy mà nông dân không muốn làm nông dân, họ muốn con cái họ học hành tử tế và sau này trở thành công nhân ở thành phố.
Phúc Đoàn lại hoàn toàn không hề cảm thấy như vậy là tốt hơn so với trước kia.
Cô ta suýt chút nữa vò nát vết bẩn trên quần áo của mình, uất ức cúi đầu, lại mang theo chút tức giận và oán hận lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Phong đang phân phát nước thuốc rễ bản lam ở đó.
Các đội viên nhận thuốc từ trong tay Sở Phong, đương nhiên không tránh khỏi khen cô và Sở Thâm vài câu: “Thuốc hôm nay là do Tiểu Phong giúp đỡ sao? Hai đứa trẻ này thực sự có khả năng.”
Có người nói đùa: “Tiểu Phong, Tiểu Thâm, lát nữa chú mà bị tiêu chảy thì chú sẽ tìm các cháu đấy.”
Sở Phong mỉm cười: “Vâng.”
Ngụy Nguyên cũng cười theo nói: “Thật ra đây cũng không phải học trò do tôi dạy.”
Nhìn Sở Phong, Sở Thâm trở thành tiêu điểm của đám đông cách đó không xa, trong khoảng thời gian này trạng thái của Sở Phong và Sở Thâm càng tốt hơn. Bọn họ thường xuyên vận động, trứng gà trong nhà và những thứ bổ dưỡng khác đều là tất cả mọi người cùng nhau ăn, lúc nào nên ăn lương thực thô thì ăn lương thực thô. Sinh hoạt khỏe mạnh như vậy, Sở Phong và Sở Thâm đều mập hơn, hơn nữa, khuôn mặt đều rất sáng bóng.
Trước kia trong vụ thu hoạch mặt Sở Phong coi như hơi vàng, hiện tại sau một mùa thu, hiếm thấy ánh mặt trời, mặt cô trắng hơn rất nhiều. Phúc Đoàn nhìn thấy liền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô ta cảm thấy đều là lỗi của Sở Phong, nhất định là Sở Phong có cổ quái, mới hại mình thành bộ dáng này!
Phúc Đoàn không hề cảm thấy chú ba Sở nói đúng, cô ta vẫn thích được khen giống đứa trẻ may mắn. Phúc Đoàn nhăn mũi, rất muốn khóc.
Tuy rằng Sở Học Văn và Sở Học Võ đau lòng cho cô ta, nhưng lúc này bọn họ không có ở đây.