Ý của Phúc Đoàn vốn là: Cô ta đi xem mảnh đất đó. Nếu cô ta mở miệng nhờ giúp đỡ, nhất định sẽ có người nghe lời cô ta.
Ai có ngờ Sở Phong lại nói cô lùn.
Quả thực hiện giờ Phúc Đoàn rất thấp, lâu như vậy rồi mà cô ta chẳng cao lên được tý nào. Cũng không biết có phải do trong tiểu thuyết Phúc Khí đều miêu tả cô ta là “đôi tay nhỏ””đôi chân ngắn” hay không nữa.
“Trắng trẻo nõn nà””gương mặt tròn xoe”.
Những từ “nhỏ” và “tròn” này dường như trói buộc Phúc Đoàn. Tóm lại là Phúc Đoàn hiện giờ vừa lùn vừa tròn, không hề có một chút dấu vết dậy thì nào cả.
Phúc Đoàn tức giận muốn nói gì đó, Sở Phong đã quay lưng đi mất rồi.
Phúc Đoàn nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy, tức đến mức dậm chân. Nhưng nghĩ lại cũng không tệ, dù gì cũng chẳng có ai tình nguyện giúp Sở Phong.
Thế nhưng, lúc này, Diệp Quân Chi bước vào.
Diệp Quân Chi mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, dịu dàng hỏi Sở Phong: “Tìm được người giúp chưa?”
Diệp Quân Chi chăm chú nhìn Sở Phong, trong mắt như chỉ có một người là Sở Phong vậy. Sở Phong lắc đầu: “Không có, bọn họ đều bận rồi.”
Diệp Quân Chi điềm tĩnh an ủi: “Không sao, chúng ta thử tìm thêm người khác giúp đỡ.”
Phúc Đoàn:…
Sắc mặt Phúc Đoàn thoáng chốc trở nên rất khó coi.
Sở Phong liếc mắt sang quyển sách màu vàng đen, giống như loại tiểu thuyết Phúc Khí vậy. Mục đích của nữ chính Phúc Khí đều là trở thành người được mọi người nuông chiều. Nếu như hiện tại, có người khác nhận được sự nuông chiều nhiều hơn cô ta, Phúc Đoàn nhất định nhịn không nổi.
Mặc dù lúc đầu Sở Phong không hiểu nổi, ở một nơi cằn cỗi nghèo khó như đội sản xuất, tranh giành sự nuông chiều có ích gì cơ chứ.
Tranh sự cung phụng của một đám nông dân? Hay là tranh giành lời hay tiếng đẹp từ trong miệng họ?
Có nhàm chán quá không hả?
Nhưng Sở Phong nghĩ lại, Phúc Đoàn cần sự tín ngưỡng của bọn họ, cho nên mới muốn có được sự nuông chiều, cô cũng sáng tỏ rồi.
Hiện tại, Sở Phong dựa vào tâm lý này của Phúc Đoàn mà kích thích cô ta.
Phúc Đoàn bây giờ quả nhiên cảm thấy bất ổn. Trước kia, Phúc Đoàn từng tìm Diệp Quân Chi mong được nối lại tình xưa. Diệp Quân Chi đã từ chối thẳng thừng, một chút giả vờ lấy lệ cũng không có.
Hiện giờ, Diệp Quân Chi lại dịu dàng với Sở Phong như thế.
Đây chưa phải thứ khiến Phúc Đoàn sụp đổ nhất. Điều khiến Phúc Đoàn khó chịu nhất, chính là việc đám người ông năm Vương, sau khi ngơ ra nhìn Diệp Quân Chi bước vào xong thì cả đám đều trưng ra nụ cười tươi.
“Hả? Ban nãy chúng tôi có chút việc, muốn để Sở Phong đợi một lát rồi chúng tôi sẽ đi giúp cháu kéo cành cây. Không phải là từ chối giúp.” Ông năm Vương phủi bụi trên chân, đứng dậy.
Đám người đánh bài cũng nhiệt tình đi theo phụ giúp.
Đám người này, vốn dĩ là dựa hơi Phúc Đoàn, muốn có được chút lợi.
Gặp Diệp Quân Chi, bọn họ liền nhớ đến sự việc Sở Chí Nghiệp có được bát cơm vàng lúc trước. Bọn họ cũng muốn lấy lòng Diệp Quân Chỉ.
Đây có thể xem là điều thực tế hơn cả “may mắn”. “May mắn” của Phúc Đoàn không phải cũng là dựa vào Diệp Công sao?
Thế là, Phúc Đoàn trơ mắt nhìn đám đàn ông cùng cô đánh bài từng người một đứng dậy, vây quanh Diệp Quân Chi và Sở Phong.
Bọn họ chỉ lấy lòng Diệp Quân Chi cũng thôi đi. Lại còn bởi vì thấy Diệp Quân Chỉ đối tốt với Sở Phong như vậy, cũng theo đó mà đi lấy lòng Sở Phong, tâng bốc Sở Phong lên tận trời.
Sở Phong chỉ cảm thấy lời khen của bọn họ giả dối, lố lăng, buồn nôn.
Nhưng Phúc Đoàn thì không nhịn được nữa. Phúc Đoàn bấm móng tay, nắm chặt quần áo của mình: “Mọi người không đánh bài nữa à?”
Đám đàn ông đó bây giờ còn việc khác phải làm, miễn cưỡng lấy lệ nói: “Lát nữa đánh tiếp.”
Một người trong đám bọn họ vẫn còn nhớ không được đắc tội với Phúc Đoàn, quay đầu nói với cô: “Lát nữa bọn chú quay lại. Bây giờ bọn chú đi kéo cành cây, cống hiến cho đội sản xuất một chút.”
Hì hì.