Hồ cá ở nông thôn tới nay đều dựa vào núi, ở cạnh sông, bên cạnh hồ cá đều có cánh rừng hoặc là cây trúc, đoạn trúc này vốn là muốn dùng để đi làm, bây giờ vừa vặn có thể để Sở Phong dùng được.
Cô bé và Sở Thâm cùng đưa gậy trúc vào trong nước, đưa tới trước mặt bà Bạch.
Đồng thời hô lên gọi người khác đến giúp đỡ.
Trương Thiến cũng thấy cảnh này, đúng là cô ấy có chút tâm kế, thế nhưng, Trương Thiến không thể mở mắt nhìn người chết ở trước mặt mình được.
Lúc này, Trương Thiến cũng không quan tâm mình chưa giặt quần áo xong, vội giúp Sở Phong Sở Thâm kéo bà Bạch lên.
Động tĩnh nơi này rất nhanh liền kinh động đến những người còn lại.
Có mấy người của đội sản xuất nghe thấy có tiếng hô, còn có cả Lưu Thiêm Tài đang chào tạm biệt Diệp Công cũng chạy tới giúp đỡ.
Sau khi trải qua một hồi vùng vẫy, bà Bạch mới nắm được cây gậy trúc, được người ta kéo lên.
Bà ấy đã có tuổi, chỉ nói Phúc Đoàn một câu, đã rơi xuống nước lạnh, không biết rơi xuống rồi có bị bệnh gì không. Bà Bạch đã lạnh cóng đến mức không nói nên lời rồi.
Lúc này, Niên Xuân Hoa cũng chạy đến, vừa thấy bà Bạch bị ngã, liền nghĩ đến ngày đó bị lạnh nhạt ở nhà bà Bạch.
Bà ta cười, đây là cái gì? Là phúc khí đấy.
Lạnh lùng với Phúc Đoàn, đều phải bị xui xẻo.
Niên Xuân Hoa vừa đi tới vừa nói: “Đây là do bà ta không có phúc! Trời lạnh như vậy còn gây thêm phiền phức cho mọi người, người có phúc như Phúc Đoàn sẽ không gặp ba bệnh hai tai họa*.
Phúc Đoàn giống như tên trộm lặng lẽ tới gân, muốn xem truyện cười của bà Bạch.
Sở Phong không nhịn được nữa.
Vận may đúng không? Hôm nay cô bé xem xem vận may của Phúc Đoàn, có trốn được tai họa của người khác không? Vận may của Phúc Đoàn có đối nghịch với mọi người hay không.
Lúc này, tay Sở Phong như bị mỏi, khẽ động cây trúc, Phúc Đoàn vốn đến xem truyện cười lại bị cây gậy trúc bật trúng, cô bé vừa dùng năng lực để hại người, bây giờ đang là thời gian yếu ớt, cơ thể Phúc Đoàn lắc lư một cái, liền ngã vào trong hồ cá.
“Tõm một tiếng, Phúc Đoàn liền rơi xuống.
Niên Xuân Hoa đang nói Phúc Đoàn có phúc:…
Những người còn lại cũng giống như bị kinh động đến, hoặc là nói sợ Phúc Đoàn, tất cả đều không ai nói gì, đến cứu người cũng không kịp phản ứng lại.
Vẻ mặt Sở Phong càng lạnh lùng, cô bé ra tay như vậy bây giờ cũng đã hại đến Phúc Đoàn, đoán chắc cũng bị trả thù.
Nhưng cô bé cam tâm tình nguyện.
Kiếp trước, kiếp này cộng vào Sở Phong cũng ăn không ít thiệt thòi, nhưng chỉ có một mình, không nghe theo. Vòng vo lâu như vậy, cô bé thật sự không chịu được rồi.
Kế hoạch vĩnh viễn chưa có thay đổi nhanh như vậy.
Vận may của Phúc Đoàn coi mạng người như cỏ rác như vậy, cô bé trả thù Phúc Đoàn sẽ gặp phải kết quả giống nhau, hôm nay cô bé xem xem ông trời có bắt cô bé hay không! Xem thế giới này có còn thiên lý hay không? Niên Xuân Hoa kinh sợ hét lên: “Mau, mau cứu người, Phúc Đoàn, Phúc Đoàn ngã rồi!”
Họ hàng của bà Bạch tức giận nói: “Nó có phúc vậy sao còn bị ngã? Nó có phúc như thế, bảo nó tự bơi lên đi.”
Niên Xuân Hoa chết lặng.
Cho dù Phúc Đoàn có phúc khí đến đâu, thì cũng không có khả năng chỉ nhờ vào may mắn là có thể tự mình bơi lên được, còn không phải dựa vào sự giúp đỡ của mọi người sao?
Bà ta lỡ đãng đem lời này nói ra, người thân của bà Bạch càng thêm khó chịu: “Bà cũng biết là muốn chúng tôi nhanh chóng giúp nó hả? Chẳng phải bà luôn mồm nói chúng tôi là những người xui xẻo sao? Người xui xẻo thì làm sao có thể vội đến giúp bà được.”
Niên Xuân Hoa:…
Niên Xuân Hoa hiện tại vừa tức vừa hận, tức vì mình bị đội viên trong nhóm nói chuyện khó nghe, hận là chính mình nói không biết giữ mồm.
Nhưng bà ta bây giờ cần phải cúi mình.
Nhờ người ta làm việc, đâu thể không cúi mình phải không?