Niên Xuân Hoa không chen vào được nhà khác liền gọi cả nhà Sở Chí Bình đến họp.
Bà ta vắt chéo hai chân: “Thằng hai, mẹ muốn nói với con chuyện này. Kinh tế trong nhà eo hẹp, con cũng biết rồi đấy, năm nay con cưới vợ tốn không ít tiền chung.”
Sở Chí Bình ngừng lại một chút, anh ta tiêu tiền chung?
Anh ta cưới vợ đã tiêu một chút tiền, nhưng đó là vợ đầu của anh ta bị ép rời đi.
Tiền anh ta tiêu, chẳng lẽ không có phần của em từ? Chẳng lẽ không có phần của những chuyện rối loạn Phúc Đoàn gây ra?
Sở Chí Bình muốn nói gì đó phản bác, nhưng anh ta đã hiếu thuận cả đời, dũng khí anh ta giấu trong lòng đó, bị Niên Xuân Hoa nhìn một cái liền tan biến.
Niên Xuân Hoa nói: “Thằng hai à, chẳng lẽ con không thừa nhận chuyện này? Lúc trước cho con cưới vợ, người trong đội đều biết.”
Sở Chí Bình liên tục gật đầu. Phải nghe lời mẹ, phải nghe lời mẹ.
Anh ta vì nghe lời mẹ mà khiến cả gia đình ly tán, đến tận bây giờ anh ta vẫn muốn nghe lời mẹ cả đời.
Trong lòng Trương Tiểu Phượng mắng Niên Xuân Hoa, cái con mụ chết tiệt, sau này cô ta sẽ dày vò chết con mụ độc ác này.
Nhưng bây giờ Trương Tiểu Phượng vẫn giả bộ ngoan ngoãn bởi vì cô ta nhìn ra được Niên Xuân Hoa không muốn cho con trai của Sở Chí Bình đi học, rất hợp với lợi ích của cô ta.
Đúng như dự đoán, Niên Xuân Hoa liếc Sở Học Văn và Sở Học Võ: “Thành tích của Học Văn vẫn luôn chẳng ra làm sao. Mẹ thấy nó cả ngày không phải chơi chỗ này thì cũng là chơi chỗ khác. Học Văn, bà hỏi cháu, cháu có muốn đi học hay không?”
Sở Học Văn không biết phải trả lời như thế nào.
Cậu ta đương nhiên là muốn đi học, thầy giáo ở trường nhắc đến những đứa trẻ không được đi học trong đội đều là thương xót, ngậm ngùi.
Nhưng nét mặt và giọng điệu của Niên Xuân Hoa…
Rõ ràng là muốn cậu ta nói là không muốn.
Người lớn là như vậy, bọn họ có suy nghĩ, giả vờ công bằng công chính hỏi trẻ con, thực tế là đứa trẻ đã biết quan sát sắc mặt và lời nói từ lâu rồi, biết họ muốn cái gì.
Sở Học Văn cắn răng nói: “Muốn ạ.”
Niên Xuân Hoa lập tức mắng: “Muốn mà cả ngày lẫn đêm cháu đều không nghiêm túc học hành? Muốn mà chơi bời mù quáng? Cháu như vậy mà là muốn học sao? Cháu là muốn chơi bời, muốn ném tiền nhà chúng ta.”
Sở Học Văn rùng mình một cái. Niên Xuân Hoa tức giận mắng mỏ, Sở Chí Bình nghe cũng tức giận vung tay tát Sở Học Văn một cái.
Trái tim Sở Học Văn lạnh lẽo.
Cậu ta đột nhiên nhớ đến Bạch Giai Tuệ, nhớ đến Bạch Giai Tuệ yếu ớt nhưng lại đứng chắn trước mặt bảo vệ mình như thế nào, vì thế mà phải chịu sự hận thù của bà nội.
Còn Sở Học Văn thì sao?
Cậu ta vẫn còn hận Bạch Giai Tuệ làm loạn với người nhà khiến cậu bé mất mặt, không xứng làm mẹ của cậu bé.
Sở Học Văn đột nhiên có chút xíu hối hận.
Niên Xuân Hoa thuận khí lại nhìn Sở Học Võ: “Cháu thì sao? Cháu muốn đi học hay không? Cháu vẫn chưa đi học nhưng bà thấy cháu còn không thông minh bằng anh cháu.”
Sở Học Võ chưa từng đi học, sẽ không muốn đi học, cậu ta liền nói: “KHông muốn.”
Niên Xuân Hoa lộ ra một chút ý cười.
Này mới tốt, vậy thì chính là Sở Học Võ rồi.
Năm nay Sở Học Võ không đi học, để Phúc Đoàn đi học.
Niên Xuân Hoa nói với mọi người: “Chuyện đi học này cần thiên phú, Học Võ đã không muốn đi học, cưỡng ép thằng bé thì cũng không hay, Học Võ không cần đi học nữa.”
“Hôm nào mẹ đến đội nói một chút, thằng bé có thể góp sức giúp nhà mình kiếm công điểm.”
Niên Xuân Hoa giải quyết dứt khoát, không ngờ lúc này, Sở Chí Bình lại giống như một người cha: “Nhưng, ngay cả tên mình thằng bé cũng không biết viết.”
Niên Xuân Hoa khoát tay: “Cái này thì đơn giản. Trong nhà nhiều người đi học như vậy, bảo Phúc Đoàn đi học về rồi dạy nó viết tên mình, Phúc Đoàn rất thông minh.”
Sở Chí Bình ngây ra.