Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 96: Chương 97



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta thật sự không muốn đưa một học sinh kém đi châu u, lại còn là trường đại học cao cấp như Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu.
Với cả Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu không phải cứ giành giải nhất trong Ngày hội Nghệ thuật bình thường là có đủ tư cách vào trường.

Đến cả mấy học sinh tiêu biểu của lớp nghệ thuật còn phải bàn bạc thêm.

Đương nhiên Hạ Tuần không chú ý đến Ngày hội Nghệ thuật.
Anh ta cũng không lấy đâu ra thời gian và công sức để quan tâm đến cuộc thi này, dù sao lớp quốc tế của cả ba khối cấp ba ở Thanh Trì đều do một mình anh ta dẫn dắt.

Hạ Tuần càng không biết Ngày hội Nghệ thuật của Thanh Trí lần này lại kinh động đến cả Thịnh Thanh Đường.
Hiệu trưởng khẽ cau mày.

Ông không ngờ Hạ Tuần lại có thành kiến lớn như vậy với Doanh Tử Khâm.

Đâu phải học sinh nào cũng học giỏi, cần gì phải thế? “Là tôi suy nghĩ không chu đáo.” Hiệu trưởng thở dài một tiếng, tháo kính xuống: “Thầy Hạ, chúng ta bàn chuyện phỏng vấn của Đại học Norton đi.”
Lúc này, sắc mặt Hạ Tuần mới hòa hoãn lại.
Điện thoại trong văn phòng lại vang lên đúng lúc này.

Hiệu trưởng nhận cuộc gọi, mới nghe được một câu đã thay đổi sắc mặt: “Cái gì?
Được được được, tôi sẽ đi ngay.” Hạ Tuần ngẩng đầu, trong mắt thoáng vẻ ngờ vực.

“Thầy Hạ, xin lỗi không tiếp thấy được nữa.” Hiệu trưởng đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người: “Có khách quý tới, tôi phải đi một lát.” Mới đi được mấy bước, dường như nhớ ra gì đó, hiệu trường dùng lại bảo: “Là khách quý từ châu Âu tới, thầy Hạ giỏi tiếng Anh, đi cùng luôn đi.”
Châu Âu?
Nhưng mà giáo viên của Thanh Trì, cấp bậc quản lý nào cũng đều yêu cầu thành thạo tiếng Anh, sao phải gọi anh ta đi cùng?
Hạ Tuần ngẩn ra: “Vâng, tôi đến lớp quốc tế khối 11 cái đã.”
Thời gian gấp gáp, hiệu trưởng cũng không có thời gian nói nhiều với anh ta.

Ông chỉ khẽ gật đầu một cái rồi vội vàng đi luôn.

Hạ Tuần cũng theo ra, đến khu dạy học của khối 11.
Sau khi phát xong đề luyện tập hôm nay cho lớp quốc tế, anh ta đến phòng tiếp khách mà hiệu trưởng đã dặn trước.
Trên đường đương nhiên phải đi qua lớp A19.
Hạ Tuần nhớ đến lời hiệu trưởng nói, vô thức nhìn vào lớp qua cửa sổ.
Vị trí hàng cuối cùng sát cửa sổ, cô gái mặc đồng phục tay ngắn, trên người khoác áo khoác đồng phục, nằm ngủ gục trên mặt bàn.
Hạ Tuần lãnh đạm dời mắt.
Trong giờ học mà lại ngủ gật, quả nhiên ngang bướng không thay đổi.
Học sinh như vậy không có cách nào cứu vãn được nữa rồi.
***
Củ điện thoại gọi hiệu trưởng đi là của tổ trưởng tổ nghệ thuật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: C2: Chương 2

Ông ta lau mồ hôi, chỉ vào trong phòng, thì thầm nói: “Hiệu trưởng, vị này chính là ngài Berg Bryan, tới từ Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu ”
Berg Bryan, giáo sư danh dự của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu, bình thường chỉ mang chức danh nhàn hạ, không phải dạy học.

Có điều thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ nhận lời mời của những trường khác, đến đó mở tọa đàm chia sẻ.
Trước giờ đều là người khác mời anh ta, chưa từng nghe nói anh ta lại đích thân chạy tới.
Berg giỏi vẽ tranh sơn dầu theo phong cách Baroque, anh ta cũng là một họa sĩ theo chủ nghĩa lãng mạn.
Nghệ thuật Baroque là một phong cách nghệ thuật thịnh hành ở châu Âu từ năm 1600 đến năm 1750, có ảnh hưởng sâu rộng đến các thế hệ sau này.

Baroque không chỉ gói gọn trong lĩnh vực tranh sơn dầu mà còn bao gồm cả kiến trúc, âm nhạc và điêu khắc.

Cho dù không biết nghệ thuật Baroque là gì nhưng sẽ không thể không biết đến Chino Feng, họa sĩ sơn dầu nổi tiếng khắp thế giới thời bấy giờ.
Những phong cách tranh sơn dầu của Chino Feng quá nổi bật, đặc biệt đến mức không ai bắt chước theo được.

Mà hiện nay Berg Bryan là họa sĩ sơn dầu hiện đại tiệm cận nhất với Chino Feng được thế giới công nhận.
“Tôi biết anh ta, nhưng mà…” Hiệu trưởng nhìn vào trong, có vẻ do dự:
“Anh ta… đang làm gì vậy?”
Trong phòng.
Một người đàn ông nước ngoài chừng hơn ba mươi tuổi đang nắm bò trên tường, hai tay dang rộng, không ngừng vuốt ve, dáng vẻ vô cùng say mê.
“Hiệu trưởng.” Cổ họng tổ trưởng tổ nghệ thuật hơi nghẹn lại, ông ta nói với vẻ khó nhọc: “Không phải anh ta đang ôm tường mà là ôm bức tranh sơn dầu kia của em Doanh Tử Khâm.”
Hiệu trưởng sững sờ.
Ông còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng kêu đầy kích động của người đàn ông.
“Bravo! Bravo!” Berg càng ôm chặt hơn, chỉ hận không thể nhét cả người mình vào trong bức tranh kia: “Ôi, trời đất ơi, đây là bức tranh tuyệt diệu gì thế này.”
“Đây đúng là ngón nghề của thượng đế, Chino Feng sống.”
Hiệu trưởng: “…”
Tổ trưởng tổ nghệ thuật: “…”
Đâu đến mức ấy.
Tổ trưởng tổ nghệ thuật hằng giọng mấy tiếng, thật sự buộc lòng phải cắt ngang cơn si mê của anh ta: “Ngài Berg, hiệu trưởng tới rồi, ngài có yêu cầu gì xin cứ nói thẳng với hiệu trưởng.” đồ.” Hình như đến giờ mới nhận ra bên cạnh có người, Berg xoay người lại, hỏi thẳng hiệu trưởng: “Bức tranh này là ông vẽ à?” Hiệu trưởng hơi ngơ ngác: “Không phải, đây là…”
“Không phải ông vẽ thì ông tới làm gì?” Berg nóng nảy: “Mau mau mau, tôi muốn gặp người đã vẽ bức tranh này.”
“Ngài Berg, xin chờ chút.” Cuối cùng hiệu trưởng cũng biết lý do tại sao Berg Bryan lại đến đây, ông hói bằng tiếng Anh: “Sao ngài lại tìm được đến đây?”
“Chẳng phải các ông có Ngày hội Nghệ thuật gì đó à?” Berg hơi mất kiên nhẫn: “Tôi nhìn thấy bức tranh này nên mới đến, chứ đâu ai rảnh chạy đến đây làm gì.”
Anh ta lại ôm chặt lấy bức tranh, đoạn nhìn xung quanh với ánh mắt ghét bỏ: “Ở đây lại còn không có kem ngon nữa chứ.”
Tổ trưởng tổ nghệ thuật lại lau mồ hôi, thấp giọng giải thích: “Hiệu trưởng, nghệ thuật gia đều hơi khác người, thầy đừng tự ái nhé.” “Là vậy à, tôi hiểu rồi.” Hiệu trưởng hoàn hồn:
“Không biết ngài muốn tìm người vẽ bức tranh này làm gì?” “Sao ông nói nhiều quá vậy?” Berg rất tức giận: “Cứ để tôi đi gặp đã.”
“Tác giả bức tranh này là học sinh, em ấy vẫn đang trên lớp.” Hiệu trưởng cân nhắc giây lát: “Ngài phải chờ một lát đấy.”
Lần này, Berg vui vẻ đồng ý: “Được, tôi chờ.” Đúng lúc này, Hạ Tuần vừa hay bước vào, nhìn thấy Berg, anh ta sững sờ: “Ngài Berg?”
“Ai thể? Không rảnh không rảnh.” Berg chẳng thèm nhìn Hạ Tuần lấy một cái, anh ta xua tay: “Lớp của em học sinh này ở đâu? Mau dẫn tôi đến đó.”
Hiệu trưởng đành phải dẫn anh ta đi.
Từ đầu đến cuối, Hạ Tuần không nói được câu nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 712: “Chạy thoát rồi, không bắt được hắn. ”

Anh ta cau mày, quay đầu hỏi: “Sao ngài Berg lại tới đây?”
“Thầy Hạ không biết à?” Tiễn được ông lớn đi, tổ trưởng tổ nghệ thuật thở phào nhẹ nhõm, ông ta trả lời đầy tự hào: “Ngài ấy đặc biệt đến vì em Doanh Tử Khâm đấy.

Tôi thấy chắc là muốn nhận em Doanh làm học trò đây mà.”
Cả người Hạ Tuần rơi vào củ shock mạnh, anh ta sững sờ tại chỗ, gần như không thể tin những gì mình đã nghe thấy.

Lỗ tai anh ta ong ong như vừa bị đập một gậy lên đầu.
Berg là ai cơ chứ? Sao có thể đích thân chạy một chuyến xa xôi tới vì một học sinh chứ?
Thế nhưng…
Hạ Tuần mím chặt môi, sắc mặt khó coi.
Tổ trưởng tổ nghệ thuật không để ý tới sắc mặt Hạ Tuần đã thay đổi, ông ta chắp tay sau lưng, đi ra ngoài: “Haizz, tôi cũng phải đi xin lỗi em Doanh một tiếng thôi.”
***
Sau khi hết giờ tự học, Doanh Tử Khâm cũng tỉnh ngủ.
Cô ngáp một cái, lôi điện thoại ra định xem giờ thì thấy tin nhắn Thịnh Thanh Đường gửi.

“Tiểu thần y, cô có hứng thú với Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa không? Nếu có bằng lòng gia nhập hiệp hội, tôi sẽ bảo bọn họ cho có vị trí phó hội trường luôn, cô thấy thế nào?”
Doanh Tử Khâm làm như không hề nhìn thấy biểu tượng cảm xúc cuối câu, cô tiện tay trả lời hai chữ.
“Không đi.” Bên kia, sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Thịnh Thanh Đường lập tức cuống quýt.
“Hải! Tại sao? Tiểu thần y, thật đấy, tôi bảo cô này, mấy lão già trong hiệp hội chúng tôi đều không vẽ đẹp bằng cô, cô không vào thật sự là lãng phí thiên phú tuyệt vời của cô đấy!”
Doanh Tử Khâm không mảy may dao động, cô chống cằm, vẻ mặt lười nhác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

“Bởi vì sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng lão của tôi.” “… QAQ” “Còn gửi mấy biểu cảm này nữa là tôi block ông đấy.” “Tiểu thần y, không phải tôi gửi, là thằng con trai đầu trọc của tôi gửi.

Thể này đi, bao giờ có thay đổi chủ ý thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.

Tôi chuẩn bị tài liệu cho cô hết rồi, cô ký tên là được.”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, cặp mắt phượng lại bắt đầu mơ màng.
“Bổ Doanh.” Một cậu đàn em thò đầu vào từ cửa sau lớp học: “Hiệu trưởng tìm cậu kìa, cậu có đi không?” “Hôm nay có việc, không rảnh.”
“À.” Cậu đàn em gãi đầu: “Vậy bây giờ tôi đi từ chối thầy ấy.” Cậu ta còn nhìn thấy một người nước ngoài, không biết là có việc gì.
Doanh Tử Khâm ừ một tiếng, mở diễn đàn NOK, ấn nhận treo thưởng cấp C kia.
Nhà cổ của nhà họ Doanh.
Mấy ngày liền Chung Mạn Hoa đều không ra ngoài, bà ta sợ gặp phải người lôi kéo bà ta lại, hỏi chuyện Ngày hội Nghệ thuật của Thanh Trí.
Dù sao bà ta cũng không muốn quan tâm đến Doanh Tử Khâm nữa, đợi qua một thời gian, mọi người sẽ quên chuyện ăn cắp thôi.

Chung Mạn Hoa cầm điện thoại lên, định gọi cho Doanh Chẩn Đình.

Tiếng chuông cửa vang lên, quản gia vội ra mở cửa.

Người về là Doanh Lộ Vi.

Mấy ngày nay bà cụ Doanh vẫn đang ở trong bệnh viện, vì chuyện trên Weibo mà Doanh Lộ Vi luôn cố gắng lánh mặt, vì thế ngày nào cô ta cũng về nhà cổ mang được thiện mà Chung Mạn Hoa đã nấu đến bệnh viện cho bà cụ.
“Là Lộ Vi đấy à.” Chung Mạn Hoa đặt điện thoại xuống: “Chị chuẩn bị xong dược thiện rồi, đang ủ trên bếp bằng lửa nhỏ, để chị bảo người giúp việc mang ra cho cô.”
“Làm phiền chị dâu rồi.” Doanh Lộ Vi ven sợi tóc ra sau tai, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, hôm nay em đã đến Thanh Trí, nghe nói giáo viên của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu muốn tìm Tiểu Khâm.”
Tay Chung Mạn Hoa hơi khựng lại, bà ta kinh ngạc hỏi lại: “Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu u?”
Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu không được xếp vào top 10 thế giới vì ngôi trường này chỉ tập trung vào nghệ thuật, nhưng đây cũng là trường đại học trong mơ của nhiều sinh viên.
“Em cũng nghe nói đến ngài Berg này, ngài ấy là họa sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng, là người có muốn cũng chẳng gặp được.” Doanh Lộ Vi rất hoài nghi: “Chị dâu, đừng nói là tranh sơn dầu, ngay cả thư pháp và quốc họa Tiểu Khâm cũng không muốn học, tại sao ngài Berg lại đến tìm nó?”
Sắc mặt Chung Mạn Hoa thay đổi trong nháy mắt, lồng ngực bà tâ phập phồng vì tức giận.
Còn có thể vì sao nữa.
Nhất định là lại gian lận rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.