*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hacker nào đó nhìn thanh tiến độ màu đỏ này, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Chỉ cần 0,1% cuối cùng này biến thành màu đỏ, vậy đồng n3ghĩa với việc tường lửa của Tập đoàn Venus bị công
phá hoàn toàn.
Thế nhưng rõ ràng là khi nãy bọn họ đã làm biện pháp phòng ng1ự, ngăn cản thế công của đối phương rồi.
Sao thanh tiến độ đã lùi về lại đột ngột tăng lên nhiều như vậy?!
Đây là chuyệ9n xưa nay chưa từng có.
Trong phòng làm việc của viện trưởng ở bệnh viện Thiệu Nhân.
“Cô Doanh, cô…” Viện trưởng cũng3 giật mình vì tiếng cảnh báo đột ngột vang lên, ông tò mò đi tới xem: “Cô sắp
thua trò chơi này ư?”
Doanh Tử Khâm không hề đáp8 lại, chỉ nhìn thanh tiến độ màu đỏ sắp bị công chiếm hoàn toàn, vẻ mặt không hề
thay đổi chút nào, vẫn bình tĩnh nhập code vào.
Lúc này hacker nào đó cũng phát hiện ra thanh tiến độ đã đạt tới
99,9% thể nhưng 0,1% còn lại mãi vẫn chưa thấy chạy nốt.
Ánh mắt anh ta thay đổi, bắt đầu giành giật từng giây để định vị người tấn công tường lửa.
Ba mươi giây sau, cuối cùng Doanh Tử Khâm đã gõ xong đoạn code thứ hai.
Sau đó cô đưa tay lên, chậm rãi ấn vào phím “Enter”.
“Tít…”
Tiếng cảnh báo liên tục vang lên biến thành một âm thanh kéo dài, cao tới tận cùng, sau đó biến mất.
Đồng thời thanh tiến độ màu đỏ cũng nhanh chóng rút ngược trở về, trong thời gian chưa đầy một giây đã trở về
0%.
Lần này thanh tiến độ không tăng lên nữa.
Những ngón tay Doanh Tử Khâm vẫn không hề rời khỏi bàn phím, tiếp tục gõ.
Cô đang tiến hành gia cố cho tường lửa của Tập đoàn Venus.
Cho dù người tấn công tường lửa đã thất bại, rút lui,
trong thời gian ngắn không thể ngóc đầu trở lại.
Nhưng chung quy thì đối phương đã tìm được lỗ hổng của tưởng
lửa, vậy nên nhất định phải khắc phục được lỗ hổng này.
Qua thêm nửa tiếng, ngón tay Doanh T Viện trưởng lau mồ hôi, khẽ thở phào một tiếng.
ử Khâm mới dừng lại, cô bình thản nói:
“Thằng rồi.”
Chính ông cũng không hiểu vì sao khi xem trò chơi công thủ này, ông lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía, mồ hôi đầm
đìa.
Trái tim ông phải rèn luyện thêm mới được.
Ở bờ bên kia đại dương.
Hacker nào đó thở phào một tiếng.
Cuối cùng đã kết thúc.
Cho dù anh ta bắt tay với Doanh Tử Khâm ngăn chặn đợt tấn công này, thế nhưng vẫn không thể định vị được
người tấn công ở đâu.
Trong lúc giao chiến, anh ta có thể nhận định được kỹ thuật tấn công của đối phương vô cùng mạnh mẽ.
Tối thiểu là sàn sàn với anh ta.
Sở dĩ khó ngăn chặn như vậy là vì lúc Josie tìm tới anh ta thì tường lửa đã sắp bị phá
giải xong rồi.
Nếu như giao đấu ngay từ đầu, đối phương sẽ không thể làm được gì cả.
Hành động của đối phương
có chuẩn bị trước.
Hacker nào đó xoa đầu, cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc.
Sau khi đổ bốn tiếng chuông, đầu dây bên kia mới
nghe máy.
“Tôi nói này, cậu làm gì vậy hả?” Hacker nào đó bất mãn nói: “Thiếu chút nữa là công ty của cậu đã bị công phá mà
cậu vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra à?”
“Hả?” Phó Quân Thâm nói với vẻ lười biếng, cười đáp: “Chẳng phải là còn có anh hay sao?” “Đệt, còn có tôi cái gì
chứ hả?” Hacker nào đó tức điên người: “Hóa ra là tôi làm công cho cậu đó hả? Tôi nói cho cậu biết, lần này có tôi
cũng không đủ.”
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Không biết là cậu đắc tội với ai, trình độ của đối phương rất cao siêu, tôi phải mời bạn
nhỏ nhà cậu bắt tay hợp tác với tôi mới ngăn cản được đó.”
Nghe được câu này, bờ môi cong của Phó Quân Thâm có chút thay đổi.
Sắc mặt anh trở nên lạnh nhạt: “Lần sau nếu như chuyện này diễn ra thì hãy tìm tôi luôn.”
“Sao hả?” Hacker nào đó bóc một hộp mì tôm, cầm một chai Cocacola lên: “Chẳng phải là cậu không chạm vào máy
vi tính nữa ư? Muốn rời núi rồi hả?”
“Ừm, tôi tự mình ra tay.” Phó Quân Thâm dừng lại một chút, dường như cười một tiếng: “Không thể để cô ấy mệt
mỏi được.” “Phụt! Khụ khụ khụ!” Hacker nào đó bị sặc Cocacola, sau khi bình thường lại, anh ta giận dữ hét: “Con
mẹ nó, cậu nói tiếng người được không?! Vậy thì tôi có thể mệt mỏi được à?”
Trong điện thoại, giọng nói lười biếng mang theo ý cười của Phó Quân Thâm vang lên: “Tần Linh Yến.”
Hacker nào đó giật bắn người, suýt nữa là ném bát mì tôm trên tay ra ngoài: “Đệt, cậu gọi tên đầy đủ của tôi làm gì
vậy hả?”
Mỗi lần bị gọi tên đầy đủ, anh ta đều nhớ lại những ký ức không vui.
Trước kia mỗi một lần anh ta gây ra chuyện gì, mẹ anh ta sẽ gọi đầy đủ cả họ lẫn tên anh ta, sau đó là một trận đòn
như người.
Đã trải qua rất nhiều năm rồi nhưng chuyện này vẫn ám ảnh trong lòng anh ta.
Vậy nên anh ta mới đặt cho liên minh hacker cái tên “ẩn danh”.
Bên trong giới hacker, Liên minh hacker ẩn danh luôn xưng hô với nhau bằng biệt danh.
Trừ khi là chủ động công khai tên thật của mình, nếu không thì người khác sẽ không biết được.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Tần Linh Yến không hề thích cái tên này chút nào!
Vừa đần lại vừa giống tên con gái.
Có bố mẹ nhà nào đặt tên này cho một đứa con trai không hả?
Linh Yến.
Anh ta cảm thấy chắc chắn là bố mẹ mình tham gia đám ma chay hiếu hỉ nhà nào đó rồi đặt cái tên này cho anh ta.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm khẽ híp lại, cong môi lên: “Tần Linh Yến, tôi đề nghị tốt hơn hết là anh hãy
mua một cái máy thay đổi giọng nói.” Tần Linh Yến ăn một miếng mì tôm, hoang mang: “Gì hả?”
“Giọng nói của anh rất giống mấy cậu nhóc ngây thơ” Phó Quân Thâm lười biếng đáp: “Nếu như không phải tôi và
anh đã gọi video với nhau, tôi cũng không tin anh đã hơn hai mươi tuổi rồi đâu.”
Dừng lại một chút, anh lười biếng bổ sung một câu: “Tôi từng gặp một cậu nhóc chín tuổi ở nhà họ Mục ở Đế đô,
giọng nói của cậu nhóc ấy không khác gì anh cả.”
“Anh mà không mua máy thay đổi giọng nói, cẩn thận sau này bị lừa đó.”
Tần Linh Yến: “…”
Đề ma ma.
Hai tên biến thái kia đang lôi anh ta ra làm trò đùa đấy hả?
“Được rồi, ngoài hai người ra thì tôi còn có thể nói chuyện với ai chứ?” Tần Linh Yến hừ lạnh một tiếng: “Cậu hãy
mau chóng suy nghĩ xem mình đã chọc phải ai đi.”
Đồng thời thì chính anh ta cũng cảm thấy thắc mắc.
Kỹ thuật máy tính của anh ta chắc chắn đã đứng trong hàng ngũ đỉnh cao ở thế giới này.
Nhưng trong những năm gần đây, không có bất kỳ liên minh hacker hay hacker nào trỗi dậy cả.
Hàng năm trên
trường quốc tế đều có một hội nghị an ninh mũ đen, sẽ có khá nhiều hacker tập trung ở đó.
Tần Linh Yến cũng tới đó, chỉ là không ai biết anh ta chính là lão đại của Liên minh hacker ẩn danh mà thôi.
Anh ta không phát hiện ra hacker nào đáng chú ý tới cả.
Chuyện này quá kỳ lạ.
Nhưng Tân Linh Yến cũng lười suy nghĩ, dù sao có phải anh ta bị tấn công đầu, cứ để cho
tên độc mồm độc miệng kia đau đầu đi thôi.
Anh ta bê bát mì tôm lên, vui vẻ ăn.
***
Bên phía bệnh viện Thiệu Nhân.
Doanh Tử Khâm ngồi trước máy vi tính, nhắm mắt trầm tư.
Cô nhớ ra rồi, khi cô tới Đại học Norton vào tháng sáu thì đã phát hiện ra điện thoại của phó hiệu trưởng bị người
khác tấn công.
Kỹ thuật hack của người này vô cùng cao siêu, e rằng không hề thua kém gì Tần Linh Yến cả, thậm
chí rất có thể đã vượt hơn hẳn.
Cô kịp thời phát hiện ra, ngăn chặn đợt tấn công của đối phương giúp phó hiệu trưởng.
Doanh Tử Khâm biết tốc độ phát triển của khoa học công nghệ rất nhanh, muốn che giấu tung tích còn khó hơn thời
châu Âu cổ nhiều.
Vậy nên trước khi rời khỏi Đại học Norton, cô đã tiến hành gia cổ tường lửa cho Đại học Norton.
Cho dù người tấn công Đại học Norton và Tập đoàn Venus không phải là một nhưng tuyệt đối tới từ cùng một nơi.
Cả Đại học Norton lẫn Tập đoàn Venus đều là trung tâm nghiên cứu khoa học quan trọng trên thế giới.
Doanh Tử Khâm suy tư vài giây, vò đầu một cái, sau đó mở mắt ra nhìn về phía viện trưởng: “Chúng ta nói chuyện
tiếp thôi.” “Hả? À được.” Viện trưởng lấy tài liệu ra: “Cô Doanh, triệu chứng căn bệnh này rất kỳ lạ, lúc bệnh nhân
được đưa tới thì chúng tôi cũng không có bất kỳ biện pháp nào.”
“Cô nói nếu như có chứng bệnh khó nào thì hãy nói cho cô biết, vậy nên tôi mới mang tới.”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm mở ra, vuốt cằm: “Đúng là rất thú vị, người bệnh ở đâu?”
Cô xem bệnh phải tùy duyên, nhưng cô cũng thích giải quyết một vài căn bệnh khó chữa.
Chữa trị những căn bệnh này rất có cảm giác khiêu chiến.
“Bệnh nhân là thương nhân quốc tế, còn đang ở nước ngoài.” Viện trưởng nói: “Tôi đã liên hệ với bọn họ, nếu như
có đồng ý khám, vậy ba ngày sau bọn họ sẽ tới đây.”
“Ba ngày sau thì không được rồi.” Doanh Tử Khâm nhìn lịch: “Trường học có việc, lại thêm hai ngày nữa đi.”
“Được.” Viện trưởng vội vàng đáp lời: “Tôi sẽ thông báo cho bọn họ.” Doanh Tử Khâm gật đầu, cầm áo khoác
ngoài lên, rời đi.
Buổi đêm, tại nhà tổ của nhà họ Doanh.
Mọi chuyện đã trôi qua gần nửa năm, bà cụ Doanh cho dù không chịu thì cũng nhất định phải tiếp nhận sự thật
Doanh Lộ Vi phạm pháp, bị nhốt vào tù.
Cũng may sau khi bà ta xuất hiện, Doanh Nguyệt Huyên thường xuyên tới ở bên khiến bà ta cũng được an ủi đôi
chút.
Từ nhỏ Doanh Nguyệt Huyên đã hiểu chuyện, cũng rất biết cách chăm sóc người già.
“Loan Loan, để bà nội ngắm cháu nào.” Bà cụ Doanh đè bả vai Doanh Nguyệt Huyên xuống: “Sang châu Âu một
năm, cháu xinh hơn trước nhiều.”
Doanh Nguyệt Huyên cảm thấy hơi xấu hổ: “Bà nói gì vậy ạ?”.
“Bà nói thật đó.” Bà cụ Doanh hài lòng gật đầu: “Sang năm là cháu đủ 18 tuổi rồi, bà sẽ tìm cho cháu một gia đình
tốt.”
Nghe được câu này, Doanh Nguyệt Huyên ngẩn người.
Cô ta còn chưa kịp nói gì thì bà cụ Doanh đã nói: “Hôn
nhân đại sự là chuyện quan trọng, nhưng cũng không phải vội, hôm nay bà dẫn cháu đi gặp một vị khách quý.”
Bà ta biết Doanh Nguyệt Huyên có thiên phú cao về máy tính, từng viết ra được một chương trình nhận được giải thưởng thanh thiếu niên ở nước ngoài.
Chuyện này khiến bà ta vô cùng vui mừng.
Về phần Doanh Tử Khâm hả?
Nó có thiên phú gì ở phương diện máy tính ư?