Em có thích tôi không?
Chưa có người nào hỏi Bạch Chỉ thẳng thắn như vậy.
Cũng có vài chàng trai thổ lộ tình cảm với cô, nhưng tất cả đều bắt đầu bằng “Anh thích em”, hoặc là rất chừng mực, hoặc là cuồng nhiệt, ngập tràn hơi thở thiếu niên.
Họ trẻ tuổi như vậy, không hề mang lại cảm giác… kiểm soát người khác thế này.
Trong lòng Bạch Chỉ ban đầu cũng hơi sợ hãi, nhưng cô hiểu rõ, những người sinh ra trong hoàn cảnh như họ, nói ra những lời này cũng dễ như trở bàn tay.
Cho nên, có lẽ anh chỉ có ý đùa giỡn, muốn trêu chọc cho nữ sinh đỏ mặt.
Cô nhanh chóng gạt đi rung động và lo lắng, rất khéo léo trả lời: “Người như ngài, không ai là không thích.”
Anh cười vui vẻ, không thuyết phục cô phải dối lòng, cũng không ép buộc cô phải đưa ra câu trả lời.
Chỉ nói với cô, đừng gọi là “ngài”, cứ gọi là “anh”.
–
Buổi chiều thực tập xong, trên núi đi xuống, từ xa đã ngửi thấy mùi thì là và ớt nồng nặc.
Mấy bàn đồ nướng đã được bố trí trên khu đất gần homestay, có thịt nướng than và thịt nướng trên giấy.
Dê nướng và heo sữa quay từ lò nướng bên cạnh tỏa ra mùi hương thơm lừng.
Nam sinh trong lớp đã hò reo, họ không có hứng thú với soái ca như các nữ sinh, sáng nay phấn khích là vì nhìn thấy nhiều xe sang một lúc, bây giờ phấn khích là vì thấy nhiều thịt.
Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên đứng bên lò nướng, hai trợ lý của Phó Huyền Tây, Quý Dung và Quý Hải, tự tay rắc gia vị.
Đầu bếp lâu năm tự mình pha trộn gia vị, chỉ cần rắc lên trên, dầu nóng xì xèo, tỏa mùi hương đi khắp nơi.
Thấy cả một binh đoàn đang xuống núi, Thẩm Tư Ngôn đứng trên một chiếc ghế đẩu, vẫy tay gọi to: “Em trai, em gái, đến đây chơi đi!”
Nam sinh hò reo chạy đến, nữ sinh thì khép kín hơn, nhưng cũng không cưỡng lại được mùi thức ăn hấp dẫn.
Bạch Chỉ không tham gia, cầm đồ đạc của Hứa Giai Ngọc và Phùng Di, định mang về phòng thu dọn trước rồi mới xuống.
–
Phó Huyền Tây dựa người lên ghế trúc chợp mắt, khuỷu tay phải chống lên tay vịn của ghế, nhẹ nhàng đỡ trán.
Bạch Chỉ vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Mặt trời chậm rãi lặn xuống, ánh nắng di chuyển từng chút từng chút, rơi trên mi mắt của anh.
Sóng mũi của anh rất cao, ngả bóng nhàn nhạt bên mặt anh.
Một cơn gió thổi qua, mấy sợi tóc trên trán khẽ khàng đong đưa.
Dường như anh thuộc về thế giới này, nhưng lại giống như không thuộc về thế giới này.
Bạch Chỉ đứng bên cửa, cầm mấy chiếc túi to tướng, ngẩn ngơ nhìn anh.
Sau đó, cô rón rén mang đồ đạc lên lầu, bậc thang gỗ phát ra âm thanh khe khẽ.
Giây tiếp theo, cô còn cúi người, di chuyển nhẹ nhàng như mèo con.
Lúc cô đi xuống, anh không còn ở trong sân, chỉ còn chiếc ghế trúc nhẹ nhàng lắc lư trong gió.
Một chút, hai cái, ba lần, sau đó dừng lại.
Bạch Chỉ nhẹ nhàng rũ đôi mi dài, hít một hơi, quay đầu đi ra.
–
Trịnh Miểu Miểu mất tích.
Trước giờ ăn, Trịnh Miểu Miểu gọi cho Phó Huyền Tây, nói cô ấy ghét anh vì đã bênh vực người ngoài, bắt nạt cô ấy, muốn biến mất để trừng phạt anh, biến anh thành tội đồ trong mắt ba mẹ cô ấy
Trẻ con hết sức, ai nghe qua cũng nghĩ chỉ là nói suông.
Nhưng Trịnh Miểu Miểu lại vô cùng nghiêm túc.
Bạch Chỉ vừa đến nơi đã nghe tin sét đánh, toàn bộ bạn học tản ra tìm tung tích cô ấy, cô cũng đi theo họ.
Nam sinh tập trung lên núi, nữ sinh tìm kiếm quanh chân núi, hẹn gặp nhau dưới cột đèn đường bên cạnh bảng quảng cáo.
Cuối thu, đầu đông, ngày ngắn hơn, xung quanh chân núi là rừng cây, bầu trời tối đen như mực.
Đèn đường bật mở, nhưng vẫn không đủ sáng, mấy cột đèn lại cách xa nhau, có nhiều nơi ánh sáng không chiếu đến.
Bạch Chỉ mở đèn pin trên điện thoại, nhưng nửa tiếng trôi qua, cô vẫn không tìm được gì.
Cô quay về cột đèn bên bảng quảng cáo, đợi tin tức từ các bạn học khác, nghĩ ngợi xem Trịnh Miểu Miểu có thể trốn đi đâu.
Trịnh Miểu Miểu sợ bóng tối, có lần, trước khi đi ngủ, cô ấy uống nhiều nước, nửa đêm không dám xuống giường đi vệ sinh.
Ngày đó chỉ có hai người họ trong ký túc xá, cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa, phải đánh thức cô để cùng đi đến nhà vệ sinh.
Chán ghét cô như vậy, vẫn không thể không đánh thức cô nhờ giúp đỡ, vậy cũng đủ chứng tỏ cô ấy sợ bóng tối đến mức nào.
Bây giờ trời tối, dù cho cô ấy muốn trốn, chắc chắn cũng không trốn đi xa.
Chẳng lẽ đang trốn ở góc nào đó trong homestay?
Bạch Chỉ chuyển hướng, vào homestay tìm.
“Ùm ——”
Âm thanh đột ngột phát ra dưới cầu.
Bạch Chỉ dừng bước, dùng đèn pin trên điện thoại, nhìn phía sau bảng quảng cáo.
Là một dòng sông, cây cỏ mọc hai bên bờ, rêu phong bám đầy trên đá, mặt nước trong suốt phản chiếu ánh sáng.
Dòng sông chảy dưới gầm cầu, nơi đó hoàn toàn là điểm mù.
Đột nhiên Bạch Chỉ phỏng đoán được.
“Trịnh Miểu Miểu?” Cô nhỏ giọng thăm dò, “Đừng trốn nữa, tớ nhìn thấy cậu rồi.”
Không ai trả lời.
Cô không bỏ cuộc, tiếp tục gọi to: “Đừng trốn nữa, tớ nhìn thấy cậu dưới gầm cầu rồi.”
“Ùm ——”
Rất giống tiếng tảng đá rơi xuống nước.
Bạch Chỉ nhanh chóng cúi người qua lan can, giơ đèn pin trên điện thoại, cố hết sức chiếu sáng gầm cầu.
Không nhìn thấy được.
Cô nhìn quanh, tìm thấy một sườn dốc, vội vàng chạy đến, đi xuống sông.
“Tớ xuống tìm cậu đây, đừng chạy ——”
“Ùm —— xoạt ——”
Là tiếng đá rơi vào nước và tiếng cỏ dại lay động.
Bạch Chỉ dám chắc Trịnh Miểu Miểu làm ra tiếng động đó, cố ý bảo cô ấy đừng chạy, dọa cô ấy sợ để phát ra động tĩnh.
“Xoạt ——”
Bạch Chỉ trượt thẳng xuống sông, nước lạnh làm cô run lập cập.
“Trịnh Miểu Miểu?” Cô giơ đèn pin trên điện thoại về phía gầm cầu.
“Đừng đến đây!” Đột nhiên có người gào lên, là Trịnh Miểu Miểu đứng dậy từ bãi cỏ dưới gầm cầu.
Có một khu đất nhô cao, cô ấy trốn ở đó.
Thấy cô ấy bình an vô sự, Bạch Chỉ cũng nhẹ lòng.
“Cậu trốn ở đây không lạnh sao?” Bạch Chỉ chậm rãi bước về phía cô ấy, “Lại tối như vậy, cậu không sợ sao?”
“Tớ bảo cậu đừng đến đây!” Trịnh Miểu Miểu khóc lóc, hét to, “Nếu cậu còn bước đến, tớ sẽ nhảy xuống sông cho nước cuốn đi luôn đấy!”
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn xuống sông, càng về phía trước, nước càng sâu, không biết cửa sông tiếp theo nằm ở đâu.
Cô dừng bước, không dám đến gần, tốt bụng khuyên nhủ: “Được rồi, tớ không đến đó, vậy cậu quay về với tớ đi.”
“Tại sao!”
“Mọi người đều lo lắng ——”
“Tại sao?” Trịnh Miểu Miểu cắt lời cô, suy sụp, “Tại sao cậu vừa xuất hiện, mọi người đều nghĩ cậu là người tốt?”
Cô ấy khóc to, ấm ức: “Cậu không biết tớ thích anh ấy thế nào, yêu anh ấy thế nào…”
Bạch Chỉ: “…?”
Phó Huyền Tây?
Không phải đó là chú nhỏ của cô ấy sao…
Bạch Chỉ hơi mất tự nhiên.
“Tớ hạ mình vì anh ấy, sẵn sàng thỏa hiệp với anh ấy, còn thay đổi bản thân vì anh ấy.”
Trịnh Miểu Miểu vừa khóc vừa lau nước mắt, giận dữ nhìn cô: “Kết quả là, anh ấy vừa gặp cậu một lần đã luôn miệng ca ngợi cậu dịu dàng, xinh đẹp, hiểu chuyện!”
Trịnh Miểu Miểu còn khóc to hơn: “Anh ấy muốn chia tay với tớ…”
Bạch Chỉ hé môi: “?”
Chia tay? Chú cháu yêu nhau?
Vào thời khắc này, cô cũng không biết mình nên kinh ngạc hay khó chịu.
Nhưng nhớ đến sự dịu dàng của anh, dường như cô cũng tin chuyện này là thật.
Có lẽ anh là người không bận lòng với thế giới phàm trần.
Chẳng trách sao một người kiêu ngạo như Trịnh Miểu Miểu, đêm nào cũng gọi cho bạn trai mè nheo như một cô bé, chuyện gì cũng nghe theo đối phương.
Hóa ra đối phương chính là anh.
“Ngay cả chú ——”
“Hả? Hình như có người dưới đó!”
Trên đỉnh đầu có tiếng bước chân rầm rập đi đến, có người cúi đầu qua lan can, hỏi: “Có ai ở đây không?”
Giọng nói của Thẩm Tư Ngôn từ đằng xa vang đến: “Tìm ra rồi sao?”
Sau khi nghe tin dữ, tâm trạng của Bạch Chỉ rối bời, bây giờ cũng đã trấn tĩnh lại, tiếp tục khuyên nhủ cô ấy: “Nhìn xem, mọi người đều đến tìm cậu kìa, quay về thôi.”
“Không muốn!”
“Tôi nghe thấy giọng Trịnh Miểu Miểu!”
Ngay lập tức, có người nhảy xuống sông.
Bạch Chỉ quay đầu, nhìn thấy Tần Trạch Nguyên.
“Miểu Miểu!” Vào giây phút nhìn thấy Trịnh Miểu Miểu bình an vô sự, gương mặt của Tần Trạch Nguyên giãn ra, nhanh chóng tiến về phía cô ấy.
“Đừng đến đây! Nếu chú đến đây, tôi sẽ nhảy xuống!”
“Nổi điên gì đấy?” Không biết Phó Huyền Tây xuống từ lúc nào.
Bạch Chỉ quay đầu nhìn anh, ánh mắt phức tạp, sau đó cũng lẳng lặng dời mắt.
“Con không điên!” Trịnh Miểu Miểu gào khóc, chỉ tay về phía Bạch Chỉ, “Tại sao chú vì cô ấy mà bắt nạt con? Con muốn cô ấy xin lỗi con!”
Ánh mắt của Phó Huyền Tây dao động: “Vớ vẩn!”
“Con không đùa đâu! Nếu cô ấy không xin lỗi con, con sẽ nhảy xuống, để cho nước cuốn đi! Con sẽ khiến chú không có cách nào giải thích với ba mẹ con! Con sẽ khiến chú trở thành tội đồ vĩnh viễn!”
Thẩm Tư Ngôn cũng nhảy xuống sông, giúp khuyên nhủ cô ấy: “Được rồi Miểu Miểu, đừng càn quấy nữa, mọi người đã tìm cô rất lâu rồi.”
Trịnh Miểu Miểu hít mũi: “Tôi nói, nếu cô ấy không xin lỗi tôi thì đừng hòng thương lượng.”
Đột nhiên Bạch Chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, nước sông chảy qua lòng bàn chân lạnh buốt, cô cũng không thể nghĩ được gì nữa.
Không phải chỉ cần xin lỗi là xong sao? Không có gì to tát cả.
Cô không nghĩ ngợi lâu, thở dài: “Xin lỗi cậu, gây nên rắc rối cho cậu là lỗi của tớ.”
Phó Huyền Tây nhìn bóng lưng của Bạch Chỉ.
Cô bé gầy gò nhỏ xíu, đứng lẻ loi trong dòng nước, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi.
Trịnh Miểu Miểu cứng đờ, rõ ràng không nghĩ Bạch Chỉ sẽ xin lỗi thật.
Mãi đến khi Tần Trạch Nguyên gọi, cô ấy mới hoàn hồn, tìm cách xuống khỏi bãi đất nhô cao.
Có lẽ ngồi xổm lâu quá làm chân tê dại, hoặc tảng đá rêu phong quá trơn trượt, hoặc là vì cô ấy không ăn tối nên không có sức.
Cả người lắc lư, ngã xuống nước, bị cuốn đi.
Bạch Chỉ đứng gần cô ấy nhất, vội vàng chạy đến kéo cô ấy lại, Tần Trạch Nguyên cũng lao đến.
Khi cả người ngã về sau, Bạch Chỉ nhìn thấy những tia sáng đèn đường trên cầu, Tần Trạch Nguyên vững vàng tóm lấy Trịnh Miểu Miểu, Thẩm Tư Ngôn ở bên kia cũng chạy về phía cô ấy.
Đột nhiên cô cảm thấy ngưỡng mộ Trịnh Miểu Miểu.
Được nhiều người yêu mến như vậy, có cảm giác thế nào?
Hẳn là rất hạnh phúc.
“Ùm ——” Âm thanh vang lên.
Bạch Chỉ nhắm mắt, nín thở.
Nước sông lạnh như băng mạnh mẽ cuốn cô đi, bóng tối vô hạn nuốt chửng cô vào màn đêm.
Trước khi mất đi ý thức, hình như có cái gì đó nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
Tựa như một miếng ván gỗ lững lờ trên đại dương mênh mông.
Là cứu rỗi duy nhất của cô.