Dường như toàn bộ thế giới ngưng đọng trong một thời khắc ngắn ngủi.
Mơ mơ màng màng, tựa như rơi vào giấc mộng.
Trong giấc mộng đó, có người giữ lấy cô giữa dòng nước lạnh chảy xiết, ôm chặt cô vào lòng.
Người đó vóc dáng cao lớn, vòng tay đủ đầy ấm áp, băng qua một dòng sông lạnh lẽo, cũng có thể sưởi ấm trái tim một người.
Anh nói: “Đừng ngủ, tôi đưa em lên bờ.”
Bóng tối dần tan biến, ánh sáng thế chỗ.
Có người lo lắng gọi to, vội vàng hỗ trợ, nói phải nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện.
Xe gầm rú trong đêm, lao vào bóng tối.
Người đã kéo cô lên bờ, bây giờ vẫn luôn nắm tay cô, giúp cô nôn ra nước, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Hình như cô đã tỉnh lại một lần, nhưng lại nhanh chóng mất đi ý thức.
Chỉ là giữa thế giới hỗn loạn đó, có một người luôn bên cạnh cô.
Lúc tỉnh lại, cảnh vật xung quanh hóa thành nền trắng hiu quạnh, trong mắt toàn màu xanh trắng.
Bạch Chỉ chật vật mở mắt, đầu óc nặng nề hoang mang.
Có tiếng bước chân vang lên, cô quay đầu nhìn về phía cửa, Trịnh Miểu Miểu cúi đầu, lấm lét nhìn cô qua ô kính trên cửa.
Thấy cô đã tỉnh dậy, cô ấy sợ hãi tránh né.
Lát sau, cô ấy lại mở cửa bước vào, lúng túng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Bạch Chỉ không có tình cảm đặc biệt gì đối với Trịnh Miểu Miểu, không yêu mến cũng không chán ghét, thậm chí chuyện cô cứu cô ấy dưới sông, thật ra cũng là vì áy náy.
Bây giờ họ đã thanh toán xong mọi chuyện, lại nghĩ đến giây phút cô ấy ngồi bên bờ sông, nói chuyện yêu đương với… anh.
Trịnh Miểu Miểu sờ mũi, nhỏ giọng thì thầm: “Cảm ơn cậu.”
Bạch Chỉ nhắm mắt, vẫn không để tâm, nghe cô ấy hừ một tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
Lại có tiếng bước chân vang lên bên cửa, Bạch Chỉ tưởng cô ấy quay lại, cuối cùng cũng mở miệng: “Không cần cảm ơn đâu.”
“Không cần sao?” Phó Huyền Tây lên tiếng.
Bạch Chỉ kinh ngạc mở mắt, thấy anh đã thay một chiếc áo len xám nhạt mềm mại, mặc áo khoác đen bên ngoài, chậm rãi bước về phía cô.
Trước khi mất đi ý thức, hình như có ai đó nắm lấy tay cô.
Là… là anh sao?
Mí mắt của Bạch Chỉ giật giật, cô thu tầm mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi tối đen trên tường, không dám nhìn vào mắt anh.
Bàn tay của cô bên cạnh giường bị bao bọc lấy, trong lòng cô run rẩy, muốn rút lại.
Hơi ấm đó đột nhiên siết chặt lại.
Giây tiếp theo, một luồng gió lạnh thổi qua eo cô, anh khẽ nhấc chăn, đặt tay cô vào trong chăn.
“Không lạnh à?” Anh nói, cầm tay cô không buông, hai bàn tay đặt trong chăn, anh di chuyển ngón cái, nhẹ nhàng vuốt ve tay cô.
Tựa như trong chăn có thêm lò lửa, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, làm da mặt khô nóng.
Cổ họng khô rát, không đáp lại sự quan tâm của anh.
“Không nói à? Chẳng phải vừa rồi rất dũng cảm sao?” Giọng điệu anh trêu chọc.
Bạch Chỉ không muốn mè nheo, lúng túng nói: “Không lạnh.”
“Lúc cứu con bé, em không sợ à?” Hình như anh rất có tâm trạng trò chuyện, hoặc là anh cũng không quan tâm cô có muốn nói chuyện với anh hay không, “Buổi trưa nó bêu xấu em, em không trách nó sao?”
“Cô ấy là bạn học của tôi, còn là bạn cùng phòng, dù cho cô ấy có là người lạ, tôi cũng sẽ không bỏ mặc cô ấy.”
“Dù cho phải trả giá bằng cả tính mạng à?”
Bạch Chỉ không nói.
Cô không muốn bỏ mạng.
Cô thật sự là người tốt, nhưng không vĩ đại đến mức dùng mạng của mình đổi lấy mạng người khác.
Ở nhà còn có bà ngoại cần cô chăm sóc, vì lý do này, cô nhất định phải sống.
Nhưng khi cô ngã xuống dòng nước, cảm xúc cũng cạn vơi, tình thế cấp bách, cô cũng không nghĩ nhiều, bản năng con người thay cô lựa chọn.
Anh cúi đầu.
Áp trán mình lên trán cô.
“Làm sao bây giờ?” Anh nhắm mắt, hơi thở hòa quyện cùng hơi thở của cô, “Em đáng yêu như vậy, tôi thật muốn hôn em.”
Bạch Chỉ không hiểu rõ, “Tôi thật muốn hôn em” có phải là tỏ tình không, hay chỉ là nói lời thật lòng.
Nhưng dù có là gì, thời khắc môi anh hạ xuống, cô đã né tránh.
Đôi môi chạm vào cằm, mang theo hơi ẩm mềm mại.
Anh không buông ngay, dừng lại mấy giây ngắn ngủi, có lẽ cũng không ngờ cô sẽ né tránh.
Huống hồ chi, một người đàn ông như anh, chưa từng nghĩ sẽ có người từ chối nụ hôn của mình.
Bạch Chỉ cảm thấy bất an, cứ tưởng anh sẽ nổi giận.
Dù sao thì, cô cũng làm anh mất mặt mà?
Nhưng không.
Anh nhẹ nhàng hôn lên góc mặt cô.
Tự nhiên đến mức, còn tưởng họ rất thân thuộc, mối quan hệ cũng phải rất gần gũi.
Nhưng khi Bạch Chỉ nghĩ đến lời Trịnh Miểu Miểu nói bên bờ sông, về mối quan hệ giữa hai người họ, cô chỉ cảm thấy khó chịu.
Cô đưa tay còn lại, kéo chăn trùm đầu, che phủ gương mặt, giọng nói phát ra dưới lớp chăn: “Tôi muốn ngủ.”
Rõ ràng là muốn đuổi người ta đi.
Giây tiếp theo, chăn đã bị kéo xuống dưới cằm: “Ở trong bệnh viện, sao có thể đắp chăn như vậy.”
Đến lúc đó cô mới hoàn hồn, nhận ra đúng là điềm gở, chẳng khác nào tự bước chân vào nhà xác.
Một luồng gió nhẹ phả lên mặt, hình như anh lại cúi đầu xuống, giọng nói rất gần bên tai: “Lần sau em còn trốn, tôi sẽ không hôn nữa đâu.”
Bàn tay nắm lấy tay cô trong chăn cũng rút ra, đè chặt mép chăn.
Tiếng bước chân xa dần, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.
Bạch Chỉ mở mắt, chỉ còn mình cô trong căn phòng trống rỗng.
–
Trịnh Miểu Miểu vẫn trốn ngoài cửa, hai tay đan vào nhau, đôi lúc lại nhìn vào phòng một chút.
Rèm cửa kéo lại, không nhìn thấy gì.
Tiếng cửa mở ra đóng lại vang lên, cô ấy run rẩy.
Nhìn thấy ánh mắt của Phó Huyền Tây, cô ấy lùi lại nửa bước, cười hỏi: “Chú nhỏ… cô ấy không sao chứ?”
Phó Huyền Tây ngước mắt, khẽ nhíu mày một lát, đến gần nhéo tai cô ấy dẫn đi.
“Đau ——” Lại hạ giọng, “Đau…”
“Định khi nào mới chia tay tên bạn trai xấu xa kia?” Phó Huyền Tây nhéo tai Trịnh Miểu Miểu đến tận cuối hành lang, giọng điệu hung dữ hơn nhiều, “Đang đợi kết hôn à?”
Trịnh Miểu Miểu bĩu môi xoa tai, cúi đầu không nhìn anh, lẩm bẩm: “Anh ấy không muốn cưới con.”
Phó Huyền Tây đau đầu, xoa xoa thái dương: “Nếu người ta gật đầu, con sẽ dám lấy trộm sổ hộ khẩu luôn sao?”
Trịnh Miểu Miểu mấp máy môi, nhưng không nói.
Phó Hiểu Tây đã hiểu, tức giận nhắm mắt, ngón tay chọc mạnh lên trán cô ấy: “Đừng trả lời, đến khoa thần kinh kiểm tra não đi.”
“Á…” Trịnh Miểu Miểu che trán kêu đau, bĩu môi, phớt lờ anh.
–
Bạch Chỉ không ở lại bệnh viện lâu, biết bản thân không gặp vấn đề nghiêm trọng, nhất quyết đòi về.
Hôm đó Quý Hải đến đón cô, nói Phó tiên sinh bận rộn nên không thể đến, xong việc sẽ đến thăm cô.
Cô cũng không cảm thấy thất vọng lắm, hình như cũng có một chút, nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua, cô mỉm cười, cảm ơn anh ta đã giúp làm thủ tục xuất viện.
Khi cô quay về ký túc xá, bạn cùng phòng chuẩn bị một màn chào đón, chúc mừng cô hồi phục, xuất viện thuận lợi, Trịnh Miểu Miểu còn lúng túng đưa cô một bó hoa cẩm chướng khổng lồ, nói cảm ơn.
Cô đặt hoa cẩm chướng trên góc bàn học, cũng đẹp.
Chỉ là tâm trạng của cô u ám, không cách nào vui vẻ nổi.
Cô nghĩ về những lời Trịnh Miểu Miểu đã nói bên bờ sông, không biết là thật hay giả, cô cũng không có gan xác thực chuyện này, chẳng qua cô cảm thấy, dường như đó là chuyện anh có thể làm ra.
Tựa như bảy năm kiên trì lưu luyến không quên lại hóa thành trò cười.
Vốn dĩ cô có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhưng một ngày, cửa sổ bị người ta đập nát, mặt kính nứt vỡ.
Phong cảnh ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ, xấu xí.
Cô không muốn nhìn nữa.
–
Thứ tư ngay sau tuần thực tập, phải đi học cả ngày, rất nhiều người ngủ trong lớp.
Giáo viên đi kiểm tra một lượt, không chịu được nữa, khoát tay bảo họ về nghỉ.
Không ngờ lại bị qua mặt, sinh viên vừa ra khỏi giảng đường đã tràn đầy sức sống, chuồn đi ăn ngon.
Mới nửa buổi chiều, thời gian còn sớm, Bạch Chỉ nhìn qua cửa sổ, thấy bầu trời xám xịt, không biết lát nữa có mưa không.
Nhưng dù có mưa hay không, hôm nay cô đã quyết định ra ngoài một chuyến.
Hộp kim loại trong ngăn kéo chứa đầy bí mật nho nhỏ của cô, một chiếc khăn tay xanh trắng cuộn tròn trong góc hộp.
Bạch Chỉ do dự mấy giây, cầm chiếc khăn tay, mở ra, một chiếc khuy măng sét hình hoa nhài bằng bạch ngọc nằm bên trong, màu sắc dịu dàng, làm người ta không kiềm lòng được, muốn chạm vào một cái.
Cô không chạm vào, sau đó lại bọc lại, nhét vào ba lô.
Quyển sổ tay to bằng lòng bàn tay, lặng lẽ nằm giữa chiếc hộp, lần cuối mở ra đã cách đây một tháng.
Bạch Chỉ thở dài, mở quyển sổ, bên trong trang bìa kẹp một bức ảnh.
Trong bức ảnh, chàng trai ấy mắt phượng mày ngài, mặc áo trắng quần đen, lười biếng ngồi dưới mái hiên cong cong, tựa lưng vào cột gỗ, nhìn về phía cây cầu xa xăm.
Năm đó, Phó Huyền Tây hai mươi tuổi, đi du lịch đến Giang Nam, bị bạn bè kéo vào một tiệm ảnh ở cổ trấn.
Ngày đó, họ không chỉ gặp nhau một lần.
Thật ra cô đã vụng trộm đi theo anh.
Chủ tiệm ảnh là ông năm của cô, nghe cô năn nỉ mấy lần, ông ấy mới rửa thêm một bức ảnh, dặn dò cô tuyệt đối không được cho ai xem.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Không cho, dù là ai cũng không cho, không nỡ cho.
–
Bạch Chỉ đến Đại Vũ, đúng lúc gặp lại Từ Lẫm, không đợi Từ Lẫm hỏi, cô đã bước đến, đưa khuy măng sét hình hoa nhài và chiếc khăn tay xanh trắng cho anh ta: “Làm phiền anh đưa cái này cho Phó… Phó tiên sinh.”
Từ Lẫm hoang mang mở khăn tay, thấy khuy măng sét hình hoa nhài bằng bạch ngọc, nhưng chỉ có một chiếc, không phải một cặp.
“Cái này…”
“Phó tiên sinh đánh rơi, xin anh giúp tôi trả lại cho anh ấy.”
Từ Lẫm vẫn nghi hoặc, gãi gãi trán: “Sao cô không tự trả lại cho anh ấy?”
Bạch Chỉ mấp máy môi: “Hôm nay tôi đến đây để xin nghỉ việc.”
“Nghỉ việc?” Từ Lẫm ngạc nhiên, mở to mắt, “Sao lại nghỉ việc?”
“Học hành hơi bận một chút, sau này tôi không đến đây nữa.”
Từ Lẫm có lòng muốn ngăn cản cô, bàn tay lơ lửng giữa không trung, ậm ừ thật lâu, vẫn không tìm được lý do thích hợp.
Anh ta nhìn xuống chiếc khuy măng sét lặng lẽ nằm trong chiếc khăn xanh trắng trên tay, nhíu mày khó tin.
Thật kỳ lạ, khuy măng sét của Phó tiên sinh rơi vào tay một cô gái khác, mới đây mà đã…
Ánh mắt của Từ Lẫm sáng lên, mới đây mà đã ngủ, ngủ, ngủ với nhau sao?
Anh ta lấy điện thoại ra, mím môi nghĩ ngợi, hay là gọi cho ông chủ nhà mình đi.
Nhỡ đâu người ta chạy mất thì sao?