*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng mắng có hơi lớn, kinh động tới y tá đang tuần tra phòng bệnh đi ra ngoài xem, “Ồn cái gì mà ồn? Người bệnh còn cần nghỉ ngơi, nơi này không phải nhà của bà.”
Lâm Mỹ Như sợ tới mức rụt cổ về, bà ta cũng chỉ dám mắng hai câu ở trước mặt Lê Tiêu, ngược lại cũng không dám làm gì những người khác.
Hung hăng trừng mắt nhìn Lê Tiêu một cái, hạ giọng tiếp tục mắng: “Mày thật sự là mê mẩn tâm hồn, mẹ thấy không chị vợ mày không phải thứ tốt đẹp, mày cũng không phải thứ tốt, giống như cha mày, mẹ thật hối hận khi sinh ra mày…”
Khi Lâm Mỹ Như mắng, Lê Tiêu chỉ im lặng đứng một bên mặt không chút thay đổi nghe, anh cũng không nhìn bà ta, nghe một hồi, lấy ra một gói t.h.u.ố.c lá từ trong túi quần.
Thuốc lá này vốn chuẩn bị cho bác sĩ, nhưng thấy trong tòa nhà này đều là y tá nữ bác sĩ nữ, cũng không có đem tặng.
Anh cầm một điếu thuốc bỏ vào trong miệng, đang muốn lấy ra hộp diêm đốt, đột nhiên nhớ tới tầng này đều là phụ nữ có thai, nghĩ một lúc lại ngừng lại.
Lâm Mỹ Như không chịu nổi nhất chính là điệu bộ như vậy của anh, từ nhỏ chính là hũ nút, mắng anh cũng không phản ứng, thật sự tức giận thì xoay người rời đi, mấy ngày sau cũng không nhìn thấy người.
Mắng đến cuối cùng Lâm Mỹ Như cũng không còn gì để mắng, Lê Tiêu thản nhiên nhìn bà ta một cái, “Mắng xong chưa?”
“…”
Lâm Mỹ Như nhẫn nhịn, cuối cùng đen mặt xoay người bước đi.
Cũng không để lại đường đỏ trong dĩa rau, bây giờ không muốn cho nữa.
Lê Tiêu nhìn bóng dáng của bà ta, nét mặt trên mặt lạnh nhạt vô cùng.
Đợi không còn thấy người, anh cũng không có lập tức quay về phòng bệnh, mà là đi đến cửa sổ cuối hành lang, không nhịn được, vẫn rút điếu thuốc trong miệng ra.
Gần đây anh cũng không hút thuốc, Giang Nhu nói hút thuốc không tốt với đứa nhỏ, anh cũng không dám hút món đồ chơi này ở trong nhà, thật sự quá nghiện thuốc rồi, cũng chỉ cầm ngửi mùi thôi.
Đối với lời nói của Lâm Mỹ Như, dù cho anh đã quen không nhớ tới đi nữa, mỗi lần mắng đến mắng đi đều mấy câu đó, nhưng lúc trước nghe xong anh không có cảm giác gì, lúc này nghĩ đứa nhỏ của anh trong bụng Giang Nhu ở cách một bức tường, còn sắp sinh, trong lòng còn có chút phiền muộn. Lê Tiêu rít một ngụm thuốc lá, đột nhiên nhớ tới bóng dáng Lâm Mỹ Như bỏ lại anh rời đi cùng người đàn ông khác hồi còn nhỏ, nhớ tới dáng vẻ Lâm Mỹ Như từng ở bên cạnh khích lệ Hà Văn Hoa vừa dùng những lời hết sức ác độc mắng anh, ban đầu anh còn từng tức giận, sau lại thì c.h.ế.t lặng. Chỉ có một lần làm cho anh có hơi ấn tượng chính là buối tối 30 năm 90, khi anh một mình đốt pháo ở gần cửa nhà họ Hà, nghe thấy Lâm Mỹ Như ở bên trong dùng lời lẽ chán ghét nói còn không bằng để anh c.h.ế.t ở bên ngoài.
Anh còn nhớ rõ, lúc trước anh đứng yên ở trong tuyết thật lâu, sau đó yên lặng xoay người rời đi, từ nay về sau rốt cuộc không trở về nữa.
Lê Tiêu hút xong một ngụm thuốc cuối cùng, sau đó dùng sức ấn tàn thuốc ở trên khung cửa sổ, lớp tro bụi thật dày bao phủ tàn thuốc, trong lòng anh nhịn không được nghĩ, mình sống đần độn cũng thôi đi, nhưng đứa nhỏ của anh thì không được.
Đứa nhỏ của anh phải có cha có mẹ yêu thương.
Anh ở bên cửa sổ đợi tản mùi đi mới trở về phòng, vừa vào cửa, lập tức đối diện với ánh mắt lo lắng của Giang Nhu.
Nhịn không được trong lòng mềm nhũn, khẽ cười một tiếng nói: “Anh đi mua cơm cho em.”
Giang Nhu không có nhiều lời, chỉ gật đầu, “Trở về sớm một chút.”
“Được.”
Lê Tiêu mua cơm chiều cũng rất phong phú, hai mặn hai chay cộng thêm một phần đồ ăn vặt, còn mua một bọc lựu to.
“Người nọ còn chưa đi, anh thấy em thích ăn, nên mua thêm mấy quả.”
Giữa trưa Lê Tiêu đi ra ngoài mua cơm về cũng cầm theo hai quả lựu cho cô, nói là thấy có người kéo xe ba gác.
Trước kia Giang Nhu chưa từng yêu đương, khi đi học cha mẹ cô quản rất nghiêm, mẹ cô là giáo viên tiếng trung trường cấp hai, cha cô là giáo viên lịch sử trường cấp ba, hơn nữa bạn bè của anh cô nhiều, tin tức rộng, thanh xuân của người khác đẹp nhất chính là yêu say đắm, thanh xuân của cô chỉ có học tập và chơi một cách ngây ngốc.
Ở dưới áp lực cao, cuối cùng cô cũng không phản nghịch được.
Tuy rằng thời kỳ đại học trường học nhiều nam, nhưng khi đó cô vốn không quan tâm yêu đương với ai, mỗi ngày đều bận rộn huấn luyện học tập, buổi tối trở lại ký túc xá chỉ muốn than thở, đừng nói yêu đương, khi đó di động cũng chưa phổ biến rộng rãi.
Cho nên Giang Nhu không có kinh nghiệm quen nhau giữa nam và nữ, nhưng đối với sự săn sóc lơ đãng này của Lê Tiêu, dù cô có ngốc đi nữa vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa so với người anh quỷ lười biếng của cô, cô cảm thấy Lê Tiêu tốt hơn rất nhiều.