*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Tiêu không muốn đánh thức Giang Nhu, nhân tiện nói: “Chúng tôi có mang theo sữa bột.”
Anh còn nhớ rõ lúc trước Giang Nhu dặn anh, sữa bột của trẻ con phải pha nước nóng, ban đầu ngâm năm mươi mililit là được rồi, múc hai muỗng sữa bột bỏ vào trong bình sữa, nhẹ nhàng lắc trái lắc phải, không thể đưa lên đưa xuống.
Y tá thấy anh lấy ra bình sữa, còn kinh ngạc một chút, trong thị trấn này rất ít người thương con như vậy.
Có sữa thì đút sữa, không có sữa thì đút nước gạo.
Lê Tiêu pha sữa bột xong đưa cho y tá, y tá nhìn một hồi, sau đó bỏ núm v.ú cao su vào trong miệng đứa nhỏ.
Cô nhóc có thể là thật sự đói bụng, theo bản năng há mồm hút ngay, bẹp bẹp, uống cực kỳ ngon lành.
Y tá nhìn cười, “Đứa nhỏ này lớn lên rất đẹp.”
Làn da đỏ hết, lớn lên chắc chắn là một đứa bé trắng trẻo, tuy rằng con mắt nhắm lại, nhưng có thể nhìn ra là mắt hai mí, mũi nhỏ nhếch lên, cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ, bộ dạng của cặp vợ chồng này vô cùng xuất sắc, đứa nhỏ này lại chọn hết điểm tốt.
Hơn nữa tính tình hình như cũng tốt, ngoan ngoãn uống sữa, uống xong cho cô ấy vỗ ợ sữa, hai cái đã ợ ra, xong rồi thì nhắm mắt lại ngủ.
Y tá hiểu ý cười, đưa đứa nhỏ cho Lê Tiêu, “Thử ôm một lát đi.”
Lê Tiêu cứng ngắc vươn tay nhận lấy, đứa nhỏ đó giống như con mèo nhỏ, mềm đến mức anh thậm chí cũng không dám dùng sức, cứng ngắt tại chỗ vẫn luôn không nhúc nhích.
Cũng may đứa nhỏ ngoan, bị ôm không thoải mái cũng không khóc, còn nho nhã ngáp một cái.
Y tá điều chỉnh tư thế cho anh, sau đó đi qua giường bên cạnh.
Lê Tiêu bế một lát, sau đó đặt đứa nhỏ lên giường sơ sinh.
Người đàn ông ngủ giường giữa là quân nhân xuất ngũ, Lê Tiêu nhờ anh ta trông giúp một lát, anh đi lấy nước ấm.
Người đàn ông đồng ý, Lê Tiêu cầm bình nước đi ra ngoài.
Buổi sáng nhiều người lấy nước ấm, Lê Tiêu đợi rất lâu mới đến phiên anh, lấy nước ấm xong đi ra, đụng phải quân nhân xuất ngũ ở cửa, người đàn ông cười với anh, “Vợ anh tỉnh rồi.”
Thân thể Lê Tiêu cứng đờ.
Anh gật đầu với người nọ, đi về phía phòng bệnh, đợi khi đến cửa phòng bệnh, anh dừng chân, mím chặt môi, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó theo bản năng giương mắt nhìn bóng dáng bên cửa sổ.
Người phụ nữ ngồi ở trên giường hình như đã phát hiện, cũng nhìn lại đây, sau khi đối diện với tầm mắt của anh, con mắt cong lên.
Nhìn thấy tươi cười quen thuộc, cổ họng người đàn ông trượt lên xuống, hốc mắt
không tự giác nóng lên, mang theo cảm giác may mắn ngay cả mình cũng không phát hiện.
Anh đi nhanh tới đến, khi tới bên giường mới nhẹ giọng hỏi một câu, “Tỉnh rồi?”
Giang Nhu vô lực gật đầu, “Mới vừa tỉnh.” Trên mặt còn có chút tiều tụy.
Lê Tiêu pha một ly sữa bột cho cô, “Trước đừng ngủ, anh về nhà làm ít đồ ăn cho em, chờ ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Trước đó Giang Nhu và đứa nhỏ đều đang ngủ, anh không dám bỏ lại hai mẹ con cô về nhà, bây giờ Giang Nhu tỉnh lại, mới dám nói rời đi.
Giang Nhu gật đầu, bảo anh đi sớm về sớm.
Lê Tiêu nói mình lập tức quay lại, sau đó xoay người bước đi.
Đi xuống lầu, đạp xe đạp nhanh chóng đi chợ, mua bồ câu, cá trích, giò heo đậu tương và một ít rau dưa.
Mấy hôm trước thím Vương cứ tới đây nói cho anh phụ nữ sau khi sinh ăn cái gì, làm như thế nào, anh đều ghi tạc trong lòng.
Về đến nhà, Lê Tiêu xào nhanh đồ ăn, đồng thời còn hầm bồ câu, giò heo đậu tương, đây là bữa tối của Giang Nhu.
Không có nấu cơm, khi đi ngang qua quán cơm thì mua một phần, nấu cơm rất tốn thời gian.
Khi trở lại bệnh viện, cũng mới qua một tiếng.
Giang Nhu còn tưởng rằng anh bay tới.
Nhưng nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của anh, lại có chút đau lòng, “Không cần gấp thế, em không quá đói. Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.”
Tuy rằng trong miệng Lê Tiêu đáp lời, nhưng sau khi bày xong đồ ăn, lại lấy chậu và lá ngải ra, đổ nước ấm trong bình nước vào, để nguội chờ Giang Nhu ăn xong rửa mặt.
Bản thân lại cầm bình nước đi lấy nước ấm.
Nhìn thấy bóng dáng Lê tiêu bận rộn, người phụ nữ ở giường bên cạnh nhịn không được cười lên một tiếng, “Chồng cô cũng thật tốt.”
Giang Nhu cũng cười, trong lòng có chút thỏa mãn.
Khi sinh cô vừa đau vừa uất ức, khi chị dâu cô sinh đứa nhỏ cả nhà đều ở bên ngoài, mà bên cạnh cô lại không có một người thân nào.
Nhưng lúc này nhìn bóng dáng Lê Tiêu, tuy rằng anh không nói nhiều lắm, nhưng chăm sóc cô rất tốt.
Không có gì phải oán giận.
Sau khi Giang Nhu ăn xong, được Lê Tiêu hầu hạ đánh răng rửa mặt, ăn uống no nê, rất nhanh lại mệt mỏi.
Sau khi ngủ, lúc này Lê Tiêu mới dám cầm tay cô, mặt mày dịu dàng.
Trong phòng bệnh rất im lặng, anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, một hồi lâu, mới nhịn không được tiến đến bên tai cô dùng âm thanh rất nhỏ nhẹ nói: “Dù em là ai, đều đừng đi được không?”
Người phụ nữ dường hồ ngại ầm, rầm rì quay đầu đi, Lê Tiêu bật cười, hôn xuống thái dương cô.