*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu rời nhà đi nhận giấy kết hôn.
Khi hai người bọn họ đi chụp ảnh, Lê Hân bèn ôm đứa nhỏ ở một bên xem.
Cô nhóc trong lòng cô ấy rất khó hiểu vì sao không mang mình theo, vươn tay về phía Giang Nhu bọn họ, miệng kêu “A a a”.
Giang Nhu vẫy tay với cô bé, dỗ dành nói: “Đợi lát nữa là được.”
Cô nhóc mở to mắt nhìn nhưng không kêu nữa, ngoan ngoãn ở trong lòng dì nhỏ.
Khi chụp ảnh, Lê Tiêu cởi áo dày bên ngoài, mặc áo khoác mỏng mà Lê Tiêu mua cho anh lúc năm mới, Giang Nhu không nghĩ tới anh mặc cái này, nhịn không được hỏi: “Anh không lạnh à?”
Người đàn ông bình tĩnh đáp lại một câu, “Không lạnh.”
Giang Nhu nghi ngờ nhìn anh một cái nhưng không nói gì.
Cô mặc áo lông màu đen bên trong, tối hôm qua bị Lê Tiêu cầm dỗ đứa nhỏ ngủ, nào biết buổi sáng khi mặc vào thì phát hiện trước n.g.ự.c đã bị bàn tay nhỏ bé của cô bé móc ra một cái lỗ, trái lại không tiện cởi ra.
Vì thế Giang Nhu mặc áo bông thật dày chụp với Lê Tiêu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên cạnh, công an nhân dân chụp ảnh còn bảo bọn họ tới gần một chút, Giang Nhu bèn nghiêng đầu qua, trên mặt lộ ra nụ cười, khi máy chụp hình ấn xuống màn trập Lê Tiêu đột nhiên vươn tay ôm bả vai cô.
Hình ảnh dừng ở khoảnh khắc đó.
Khi cầm giấy kết hôn, Giang Nhu lập tức cảm thấy hai người trên ảnh như đang trải qua hai mùa.
Nhưng chụp vẫn rất đẹp, nhất là Lê Tiêu, Giang Nhu cảm thấy hai khuôn mặt đặt ở cùng nhau, mình như bị lấn át thành người qua đường.
Trong lòng có hơi không cam lòng, cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của công an nhân dân này không được, lôi kéo Lê Tiêu tới tiệm chụp ảnh lần trước lại chụp một bức, còn tìm ra một cái cớ rất hợp lý, “Vừa nãy con bé cũng chưa chụp, trong lòng cũng rất uất ức.”
Lê Tiêu không sao cả, “Vậy đi thôi.”
Nhịn không được nhìn giấy kết hôn thêm hai lần, sau đó mới thật cẩn thận thu vào trong túi. Vì thế một nhà bốn người lại đến tiệm chụp ảnh.
Lần này cô nhóc được ôm ở trong lòng mẹ, cười rất ngọt ngào, Lê Hân ngồi ở bên Giang Nhu, cũng mím môi cười.
Năm một chín chín chín, một nhà bốn người chụp một bức ảnh gia đình.
– –
Ngày mồng tám tháng giêng, Chu Kiến muốn làm đám cưới.
Trong nhà Chu Kiến chỉ có một mình anh ta, giữa họ hàng cũng không lui tới, Lê Tiêu bèn qua hỗ trợ anh ta, bận suốt mấy ngày, mồng tám ngày đó lại không thấy bóng dáng đâu.
Cũng may có Lê Hân ở nhà với Giang Nhu, bây giờ đứa nhỏ càng lớn càng thông minh, ngủ cũng ít đi, dù cho cô bé rất ngoan nhưng khi tỉnh cũng phải ở bên cạnh.
Bây giờ Giang Nhu đã học xong sách giáo khoa của học kỳ một lớp 11, thời gian vẫn hơi nhanh, có đôi khi đọc sách xem mê mẩn còn không quan tâm tới đứa nhỏ, Lê Hân lại đẩy cái nôi ra bên ngoài, chơi với đứa nhỏ.
Cô ấy trông trẻ con rất có kinh nghiệm, em trai của gia đình mẹ nuôi là chính cô ấy trông coi tới lớn, đặt một miếng gỗ ở lòng bàn tay cho An An cầm, cầm rồi lại thả, có thể chơi nửa ngày.
Lê Tiêu biết tình hình ôn tập gần đây của Giang Nhu, có đôi khi nửa đêm đã nằm xuống rồi, quen mất câu ban ngày học thuộc, còn thức dậy lật sách xem. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
2. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
=====================================
Anh chưa từng thấy người nào liều như thế, kéo cũng không kéo được, anh cùng lớn lên với mấy người Chu Kiến, Chu Kiến và Chu Cường bọn họ thậm chí bài tập cũng không làm, ngược lại anh với Kim Đại Hữu có làm nhưng đều làm xong ở trên lớp, tan học thì đi chơi.
Cho nên tới mồng tám tháng giêng ngày đó, anh nói trước với Chu Kiến Giang Nhu phải ở nhà đọc sách, chỉ có buổi tối lại đây ăn bữa cơm.
Chu Kiến vẫn rất tôn trọng Giang Nhu, giữa trưa, cố ý bảo hai đứa con nhà cậu cả dẫn Chu Hồng tặng đồ ăn đến nhà họ Lê, để Giang Nhu đỡ phải nấu cơm.
Hôm nay làm đám cưới, Chu Kiến cố ý mời đầu bếp trong thôn, người này do cậu cả giới thiệu, tay nghề không hề kém cậu Chu Cường.
Đãi chín bàn, mời hàng xóm chung quanh với mấy anh em hồi trước, sân rất chật, còn dời bàn tới cửa, làm đứng đắn nghiêm chỉnh, còn náo nhiệt hơn đám cưới đầu của Uông Nhạn.
Lúc này nhà mẹ đẻ Uông Nhạn ngẩng đầu lên, n.g.ự.c cũng ưỡn lên, nhất là cha mẹ Uông Nhạn, trước kia cảm thấy mất mặt bao nhiêu, bây giờ lại cảm thấy có mặt mũi bấy nhiêu.
Anh cả chị dâu của Uông Nhạn là vui vẻ nhất, vội trước vội sau, từ buổi sáng cũng chưa có ngụm cơm nào.