*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Đại Hữu thấy không khí trên bàn hơi không tốt, bèn quay đầu qua nói: “Lấy tay cho tôi xem thử.”
Lê Hân đang chuyên chú cầm đũa dùng bữa, không có nghe thấy.
Kim Đại Hữu thấy cô ấy không phản ứng, lấy khuỷu tay thụi cánh tay cô ấy, nhắc nhở một tiếng, “Đầu trọc, nói chuyện với cô đó.”
Cánh tay bị lệch, miếng thịt trên đũa rơi thẳng vào trong chén.
Lê Hân có hơi không thể tin được xoay đầu qua nhìn, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, sau đó trực tiếp đối diện với khuôn mặt tươi cười không đứng đắn của cậu ta.
Mím môi, muốn cầm đũa trong tay cắm thẳng vào trong lỗ mũi cậu ta.
Cơm nước xong xuôi, Giang Nhu thấy thời gian còn sớm, bèn lôi kéo Lê Tiêu đi dạo, mua hai bộ quần áo mùa xuân cho anh, lại mua kẹp tóc lấp lánh cho cô nhóc, còn mua ít đồ ăn vặt.
Sau khi về đến nhà không bao lâu, chị cả với anh rể còn lại đây một chuyến, hai vợ chồng đi bộ tới, chị cả nghe bây giờ em út sống với Giang Nhu nên cầm ít trứng gà lại đây thăm.
Lê Hân nhìn thấy chị cả Giang, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.
Cô ấy biết chị cả Giang, cực kỳ tốt với em trai. Người anh trai song sinh cùng sinh ra với cô ấy được cả nhà yêu thương.
Nhiều sự yêu thương như vậy, lúc trước vì sao không thể chia một ít cho cô ấy?
Trên mặt chị cả Giang mang theo thương tiếc, chỉ bảo Giang Nhu chăm sóc cô ấy thật tốt.
Lê Hân ôm An An ngồi chơi ở cửa, khi người đi, không có ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Buổi tối khi Giang Nhu và Lê Tiêu nằm ở trên giường, Lê Tiêu chủ động ôm người vào trong ngực, anh tắt đèn sớm, trong bóng đêm, anh có hơi căng thẳng cúi đầu.
Cánh môi còn chưa đụng tới, hơi thở cực nóng đã nóng tới trên mặt Giang Nhu.
Giang Nhu không được tự nhiên ngửa ra sau, bị Lê Tiêu lấy tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ngăn lại, anh nghẹn ngào nói: “Trả lại cái hôn tối hôm qua.”
Giang Nhu đỏ mặt lên, “Cái đó không giống.”
Thanh âm của Lê Tiêu càng thấp, “Làm sao không giống?”
Giang Nhu cũng không biết làm sao không giống, mạnh miệng nói: “Chính là không giống.”
Lê Tiêu cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu, dán cánh môi lên, bốn cánh môi chạm vào, thân thể hai người đều cùng cứng đờ.
Hầu kết người đàn ông trượt lên trượt xuống, qua một lát, anh cúi đầu một lần nữa, làm sâu sắc nụ hôn này. …
Cuối cùng cũng không biết hôn bao lâu, Giang Nhu cảm thấy môi mình bị hút tê rần, dùng sức đẩy người ra, thở gấp nói: “Có cần phải trao đổi hơi thở vậy không?”
Lê Tiêu cũng thở hổn hển mấy hơi, không có lên tiếng, sau đó l.i.ế.m khóe miệng, cúi đầu lại muốn tiếp tục.
Lần này bị Giang Nhu tránh thoát, cô che miệng nhanh chóng trở mình.
Tuy rằng cô chưa từng yêu ai, nhưng cô cảm thấy kỹ thuật hôn của anh hơi tệ, cảm giác hôn xuống miệng cũng sắp nát luôn.
Lê Tiêu thấy thế, có chút tiếc nuối sờ soạng môi dưới.
Sau đó từ phía sau ôm Giang Nhu vào trong lòng, cúi đầu chạm lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Cảm nhận được thân thề trong lòng mềm nhũn, nội tâm thỏa mãn.
Rất nhanh đã đến ngày tết nguyên tiêu, lần này Giang Nhu cố ý đi chợ mua một ít bánh trôi về, chỉ có nhân mè đen.
Giang Nhu không mua nhiều lắm, mua nhiều thịt, ớt, bột mì hơn, Lê Tiêu sắp đi rồi, Giang Nhu chuẩn bị cho anh không ít đồ.
Ngoại trừ quần áo giày vớ, còn chuẩn bị làm một ít tương ớt cho anh mang theo, còn có màn thầu bánh bao ăn trên đường, bây giờ trời lạnh, có thể giữ màn thầu được mấy ngày.
Hơn nữa dựa theo hiểu biết của cô, thời tiết phía nam lúc này hẳn là không giống nơi này khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không cần mang áo bông này, có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Tết nguyên tiêu, Giang Nhu làm rất nhiều đồ ăn ngon, Lê Tiêu hình như có hơi không nỡ, cả ngày ôm cô nhóc không buông tay.
Buổi tối trước khi đi ngủ, còn đặt cô bé ở giữa, không thả về nôi.
Cô nhóc rất vui vẻ, một lát thì xoay đầu nhìn mẹ, một lát lại xoay đầu nhìn cha, sau đó nhếch môi cười, hình như cô bé mọc răng, lợi có vài răng nhỏ trăng trắng.
Giang Nhu thấy anh cứ chọc cô nhóc, không nhịn được nói: “Nếu không thì không đi nữa, em cảm thấy ở nhà cũng rất tốt.”
Lê Tiêu ngẩng đầu nhìn, “Sao mà tốt? Giống Chu Cường à?”
Trên mặt không giấu được sự ghét bỏ.
Giang Nhu tức giận nhìn anh một cái, “Đang êm đẹp nói tới anh ta làm cái gì?”
Lại nói, đó không phải anh em của anh sao?
Tuy rằng bây giờ đã tan, nhưng cô cảm thấy sau này Chu Cường tới tìm anh, anh chắc chắn sẽ không ngó lơ.