*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở cửa khách sạn treo biểu ngữ màu đỏ, trên đó viết mấy chữ lớn “Chúc bé con Thường Nguyên Hạo đầy tháng vui vẻ”.
Giang Nhu và Lê Tiêu tới xem như tương đối trễ, lúc hai người được nhân viên phục vụ dẫn lên lầu ba thì lầu ba đã có rất nhiều người tới.
Trong phòng ăn to lớn, được bố trí rất mộng ảo, mang không khí vui mừng, vừa có bong bóng vừa có hoa tươi, phía trước nhất có bức ảnh cao bằng người được hoa tươi và bóng bay màu sắc rực rỡ vây quanh, là Thường Dũng ôm đứa bé cùng một cô gái trẻ đứng song song với nhau.
Người không biết còn tưởng rằng bọn họ là một nhà ba người.
Ở cửa có nơi chuyên nhận tiền, Lê Tiêu lấy tiền lì xì và thiệp mời ra, cùng đưa tới.
Nhân viên phục vụ nhận lấy, sau đó ghi ở trên giấy, làm tư thế xin mời đối với bọn họ.
Lê Tiêu ôm An An xuyên qua cổng vòm bong bóng màu sắc rực rỡ, khi đi xuyên qua, Lê Tiêu còn vươn tay cầm một quả bóng màu hồng nhạt trên cửa nhét vào trong tay An An.
An An cầm trong tay vẫy vẫy chơi.
Giang Nhu theo ở phía sau, cũng may là ngày hôm nay cô muốn đến trường học thăm Lê Hân, trước khi ra khỏi nhà cố ý ăn diện cho mình và An An. Cô mặc một bộ quần áo đuôi cá dệt bằng len màu, eo đeo đai lưng kiểu, có vẻ tinh tế, cũng hiện ra khí chất. Mấy ngày trước ở cửa trường học mới mở một cửa hiệu cắt tóc, Giang Nhu thấy giảm giá, thuận tiện đi vào duỗi tóc thẳng, tóc xõa lên trên bờ vai, kết hợp với giày đế thấp và túi xách màu trắng, còn trang điểm trang nhã.
Bây giờ cô rất thích mặc màu trắng, mặc lên người trông rất dịu dàng.
An An ăn mặc khá hồn nhiên, thời tiết tháng ba ở tỉnh G tương đương với tháng Tư tháng Năm ở quê nhà, nhiệt độ cao lên, Giang Nhu mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng màu trắng và quần yếm jean màu xanh lam cho cô bé, gần đây lưu hành quần ống loe, trên thị trường cũng có bán loại quần này cho cả trẻ con.
Bây giờ tóc cô bé dài ra, Giang Nhu cột hai b.í.m tóc ở phía sau, cùng với hai chiếc kẹp tóc sáng lấp lánh.
Kết hợp với khuôn mặt tròn trịa, thấy thế nào cũng đáng yêu. Ngược lại Lê Tiêu không sửa soạn như Giang Nhu, anh chỉ mặc áo sơ mi đen và quần dài, vốn có áo khoác nhưng vừa nãy cởi ra trực tiếp đặt ở trên xe rồi.
Giang Nhu cũng không biết tại sao Thường Dũng quen nhiều người như vậy, toàn bộ trong phòng ăn đặt hàng trăm cái bàn, có người đã ngồi xuống, có người đang cầm ly rượu đi chung quanh trò chuyện.
Lê Tiêu ôm An An đi vào không bao lâu, Thường Dũng lập tức nhìn thấy, dẫn kẻ thứ ba lại đây chào hỏi, “Ai nha, ông chủ Lê cũng chịu đến, tôi còn lo lắng ngày hôm nay cậu bận bịu không tới được, bây giờ ông chủ Lê không giống lúc trước, là người bận rộn.”
Ngoài miệng nói lời khen ngợi tâng bốc nhưng lắng nghe cẩn thận lại có thêm ý khác.
Vẻ mặt Lê Tiêu bất động, giống như cũng không nghe thấy gì, cười nói: “Sao có thể? Có bận rộn đi nữa cũng không thể vắng tiệc của anh, anh là ân nhân lớn của tôi, trong cái giới này không ai không biết việc này. Nếu tôi không đến, không riêng gì trong lòng tôi áy náy, người khác ắt sẽ dùng ngụm nước bọt nhấn chìm tôi.”
Đánh trả hời hợt.
Thường Dũng nghe xong, sắc mặt ngượng ngùng. Giữa bọn họ, ân nhân chân chính là Lê Tiêu, dù sao lúc trước Lê Tiêu vì cứu anh ta nên bị thương là thật. Nhưng quãng thời gian trước, bởi vì chuyện Lê Tiêu rời đi nên anh ta oán trách anh không ít với người khác, không nghĩ tới vậy mà anh lại biết, còn lấy ra nói ngay lúc này.
Dù sao bây giờ Lê Tiêu không giống ngày xưa, Thường Dũng thật sự không dám đắc tội với người này. Nghe nói anh thông qua bà Tống quen biết không ít người, lại không nói bây giờ anh có quan hệ rộng thế nào, chỉ dựa vào anh vào mắt của hai vợ chồng ông chủ Du, còn lên chương trình cuối năm, sự nghiệp sau này sẽ không quá tệ.
Thường Dũng vỗ bả vai anh, “Anh em chúng ta có quan hệ tốt, mọi người có con mắt đều thấy, đến là tốt rồi, nếu không anh sẽ giận đấy.”
Lê Tiêu cười cười, sau đó bắt chuyện với mấy người bên cạnh.
Thường Dũng cũng nhìn thấy Giang Nhu, cười bảo người phụ nữ bên cạnh bắt chuyện với Giang Nhu.
Giang Nhu không quá muốn giao thiệp với người phụ nữ này lắm, tuy rằng quan hệ của cô và Triệu Vân không thể nói là tốt bao nhiêu, nhưng dù sao đã gặp mặt mấy lần, Triệu Vân còn đưa Lê Hân vào trường trung cấp giúp cô, chuyện ấy cô vẫn nhớ kỹ, trong lòng có chút chống cự.
Người phụ nữ cười đi về phía Giang Nhu, “Trông em rất trẻ.”
Trực tiếp tự xưng mình là chị dâu.