*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lần trước sau khi An An bị bắt nạt ở trường mẫu giáo, Lê Tiêu có hơi không yên lòng, sau đó mỗi ngày anh đều đến trường mẫu giáo đón đứa nhỏ. Đón đứa nhỏ xong anh cũng không về nhà, mà dẫn An An đến những lớp học năng khiếu nhìn thử.
Hiện giờ anh tiếp xúc rất rộng rãi, biết một vài đứa nhỏ của gia đình giàu có sau khi học ở lớp xong còn học thứ khác, piano, khiêu vũ, cưỡi ngựa Taekwondo… Trước đó anh có nhắc với Giang Nhu, Giang Nhu nói đứa nhỏ còn quá nhỏ, mấy năm nay để cô bé chơi nhiều thêm một chút, chờ thêm mấy năm lớn một chút lại xem cô bé có hứng thú học những môn nào.
Lê Tiêu đồng ý, cảm thấy mỗi ngày An An không buồn không lo quả thật không tệ. Khi còn bé anh cũng không sung sướng như vậy, có ăn có uống, còn có bạn, anh và Giang Nhu lại cưng chiều, mỗi ngày cũng không có nỗi buồn phiền nào. Nhưng bây giờ không được rồi, tính tình An An quá yếu mềm, là kiểu đánh cô bé cô bé còn khen bạn lợi hại, nếu không đau, e rằng cô bé cũng sẽ không đánh trả.
Như vậy sau này bị bắt nạt nữa thì làm sao bây giờ? Anh và Giang Nhu chưa chắc luôn ở bên cạnh.
Thế nên, Lê Tiêu nghe ngóng một vài huấn luyện viên dạy Taekwondo, Judo cho trẻ con, mỗi ngày dẫn An An đến xem, xem cô bé thích cái nào, tự chọn một cái học.
Ban đầu An An còn rất vui vẻ, cho rằng cha dẫn cô bé đi chơi, nhưng sau đó thấy là đánh nhau, sợ đến mức trốn qua bên cạnh, kéo áo cha muốn đi.
Lê Tiêu đau đầu, anh cũng không hiểu, khi còn bé anh rất hung dữ, sao lại sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn mềm mại như thế?
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy giống Giang Nhu.
Cuối cùng vẫn là Giang Nhu bảo anh dẫn đứa nhỏ tìm lớp huấn luyện đấu kiếm xem thử, vận động viên đấu kiếm mặc đồng phục đấu kiếm trên người, hơn nữa cũng không quá kịch liệt, An An hẳn là khá hơn một chút, hơn nữa đấu kiếm tăng cường sức khỏe, cũng có thể đạt được mục đích.
Lê Tiêu cũng chưa từng nghe qua đấu kiếm, nhưng vẫn đi tìm, sau đó còn thật sự tìm được một huấn luyện viên khá nổi tiếng. Huấn luyện viên này ở Hồng Kông, đã từng đại diện quốc gia tham gia thế vận hội Olympic, mặc dù không có giành được giải thưởng nhưng rất lợi hại.
Bây giờ anh ta là huấn luyện viên đấu kiếm của một câu lạc bộ, trong câu lạc bộ có rất nhiều hạng mục, có ăn có chơi còn có sân chuyên huấn luyện, rất lớn, là mấy con nhà giàu mở. Lê Tiêu cũng do được bạn bè giới thiệu mới biết được. Lúc anh dẫn An An đi qua, huấn luyện viên đang dẫn dắt huấn luyện mấy đứa nhỏ.
Bên cạnh còn có mấy đứa lớn tự mình luyện tập. Mấy đứa nhỏ đó cũng không chênh lệch An An nhiều, khi huấn luyện viên nói chuyện, còn có hai đứa bé đang đánh nhau đùa giỡn, bầu không khí rất tốt.
An An nhìn thấy những người mặc đồng phục đấu kiếm màu trắng, dường như không có cảm thấy sợ hãi, cho dù nhìn thấy mấy đứa nhỏ đó cầm kiếm công kích đối phương cũng không có trốn về sau mà hiếu kỳ nghiêng đầu xem.
Cứ như vậy, An An thành một tay đấu kiếm tí hon.
Mỗi thứ Hai thứ Tư tan học lại đến câu lạc bộ học đấu kiếm hai tiếng, hiệu quả thế nào Giang Nhu và Lê Tiêu còn không thấy, nhưng nhìn dáng vẻ đó của cô bé hẳn là rất vui vẻ.
Trên đường Giang Nhu đón cô bé về nhà, trong miệng cô bé còn kêu “cha cha cha”, tự đi kèm với hiệu ứng âm thanh.
Vừa nhảy nhót, còn vừa ngẩng đầu lên hưng phấn nói với Giang Nhu: “Mẹ, sau này con còn lợi hại hơn Tiểu Lý Phi Đao, con sẽ bảo vệ mẹ và cha ——”
Giang Nhu nghe xong hiểu ý nở nụ cười, gần đây trên ti vi chiếu Tiểu Lý Phi Đao, An An rất thích xem.
“Vậy thì cám ơn An An nhé.”
“Không có gì ạ.”
Lúc giữa tháng ba, nhà Thường Dũng xảy ra vấn đề.
Việc này còn là Đổng Minh Minh nói với Giang Nhu trước. Giang Nhu luôn ở bên ngoài, qua lại không quá thân thiết với bạn học trên lớp, tuy rằng hiện giờ Đổng Minh Minh đổi chuyên ngành rồi nhưng bình thường hai người đều hẹn cùng ăn cơm trưa.
Lúc ăn cơm trưa, Đổng Minh Minh đã nói với cô, cô ấy biết lúc trước chồng Giang Nhu làm việc ở dưới tay Thường Dũng, còn nghe Giang Nhu nói về chuyện của vợ Thường Dũng, vì thế bèn nói chuyện của nhà họ Thường với cô.
“Ông chủ cũ của chồng cậu có phải tên Thường Dũng gì đó không? Chính là kẻ dựa vào anh rể làm giàu đó, tớ cũng không quá nhớ rõ tên, ngược lại chính là cái người này, anh rể của anh ta xảy ra vấn đề rồi, hình như là bí mật thương nghiệp của công ty bị trộm, hiện giờ mấy bá chủ của ngành bất động sản đều đang liên thủ chỉnh một nhà anh ta, e rằng sắp tiêu rồi.”