Ngủ đến gần trưa cũng chỉ có nàng thôi.
Vân Chi giúp Ôn Diệp cài trâm xong mới nói: “Nô tỳ đi ngay.”
Sau khi Vân Chi rời đi, Ôn Diệp sáp mặt lại gần gương, vừa nhìn gương vừa tự mình vẽ lông mày.
Thỉnh thoảng Ôn Diệp vẫn thích đích thân tự trang điểm cho mình, dù cho mỗi lần đều không được như ý.
Ôn Diệp cẩn thận từng li từng tí vẽ xong lông mày, soi gương tự ngắm, mỹ nhân trong gương mắt mày cong cong, tay nghề hôm nay còn tạm được. Nàng rất hài lòng.
Sau khi vẽ xong lông mày, Ôn Diệp lấy ra một hộp son môi màu mới từ trong chiếc tráp ở bên cạnh, sau đó dùng bụng ngón trỏ vân vê một xíu, màu son mới có một mùi hoa lê nhàn nhạt, chất son trơn bóng nhẫn mịn, tốt hơn mấy loại son nàng đã dùng lúc trước.
Son môi của phú bà quả nhiên không hề tâm thường.
Lần sau phải hỏi Lục thị mua son này từ tiệm son phấn nào mới được, ngày mai về Ôn gia, vừa vặn có thể mang về cho Thường di nương một hộp.
Sau khi tô quét xong, Ôn Diệp lại nghiêm túc soi mình trong gương, khóe mắt liếc thấy đứa nhỏ đang lặng yên tiến lại gân mình, nàng quay mặt sang cười nói: “Muốn dọa ta à?”
Bị phát hiện rồi.
Từ Ngọc Tuyên vốn đang nhẹ chân nhẹ tay co đầu rúc cổ lập tức cứng đờ người, ngay sau đó hai mắt liền quay tròn như bánh xe, rõ ràng là dáng vẻ chột dạ.
“Mẫu thân -” Từ Ngọc Tuyên chạy tới ôm sau eo Ôn Diệp.
Tựa hồ muốn tỏ vẻ đáng yêu để qua cửa.
Chiêu này của cậu nhóc sơ hở chồng chất, Ôn Diệp vừa cảm thấy thú vị vừa muốn cười, dùng ngón tay còn sót lại chút son chọt lên má cậu nhóc, thuận lợi lưu lại một lóng tay màu son.
Từ Ngọc Tuyên thấy màu son đỏ trên ngón tay nàng, trong mắt lộ ra tò mò.
Ôn Diệp nhìn ra, lập tức hỏi: “Con cũng muốn thoa hả?”
Từ Ngọc Tuyên không biết đây là cái gì, nhưng thật sự rất tò mò, vì vậy hơi do dự gật đầu.
Ôn Diệp liếc qua Kỷ ma ma vẫn chưa ra khỏi nội thất.
Kỷ ma ma: “… Lão nô xin cáo lui trước.”
Sau khi uốn gối thi lễ xong lập tức ra khỏi nội thất.
Chờ cửa phòng lần nữa khép lại, lúc này Ôn Diệp mới ôm Từ Ngọc Tuyên ngồi lên đùi mình, từ trong hộp son lấy ra một lượng son nhiều hơn phân lượng nàng dùng lúc nãy.
Trước tiên điểm một nốt đỏ giữa mi tâm Từ Ngọc Tuyên, khuôn mặt nhỏ lập tức xinh xắn hơn không ít.
Lục thị không có trong phủ, không ai có thể làm chủ cho Từ Ngọc Tuyên, vừa vặn để nàng lăn lộn một phen, chơi đến nghiện.
Tiếp theo, không chỉ giữa mi tâm mà ngay cả hai bên má và dái tai đều bị Ôn Diệp thoa son với phân lượng khác nhau. Sau khi làm xong tất cả, Ôn Diệp kéo gương lại gần cho Từ Ngọc Tuyên tự mình xem.
Từ Ngọc Tuyên để sát gương mặt nhỏ vào, cười khanh khách không ngừng, nhìn dáng vẻ cực kỳ thích.
Ôn Diệp cũng rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Nếu cạo trọc đầu là có thể trực tiếp đến trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát làm tiểu đồng tử rồi.
“Mẫu thân – thích lắm -” Từ Ngọc Tuyên uốn éo thân mình, chỉ tay vào chỗ hồng hồng trên mặt mình, cười hì hì nói: “Xinh đẹp!”
Sau khi trải qua chuyện này, Từ Ngọc Tuyên đã quên béng chuyện vô duyên vô cớ bị túm vào ổ chăn hơn nửa ngày, lần nữa thân mật quấn quýt với Ôn Diệp.
Ôn Diệp cũng đang tán thưởng không thôi, chẳng qua là tán thưởng vẻ mỹ mạo của chính mình: “Ta cũng xinh đẹp.”
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu, cất giọng non nớt phản bác: “Tuyên Nhi đẹp nhất!”
Ấu trĩ, Ôn Diệp khẽ kí vào đầu cậu nhóc, không thèm tranh cãi.
Hồi lâu sau, Ôn Diệp dẫn “tác phẩm” của mình ra khỏi nội thất, trước đó Vân Chi nói Từ Nguyệt Gia vẫn còn ở Tây viện, vì thế sau khi ra khỏi nội thất nàng đến thẳng thư phòng Tây gian.
Từ Ngọc Tuyên nhảy nhót đi theo đằng sau Ôn Diệp, lúc nhìn thấy Từ Nguyệt Gia thì quay ngoắt đầu đi, hừ một tiếng thật mạnh.
Từ Nguyệt Gia nghe tiếng ngước mắt lên, chờ thấy khuôn mặt chỗ trắng chỗ đỏ của Từ Ngọc Tuyên thì sửng sốt trong giây lát.
Ôn Diệp cười nghiền ngẫm, lúc chạm phải ánh mắt của Từ Nguyệt Gia thì hé môi nói: “Cô mẫu mời ta qua đó tụ tập, sợ là trưa nay không thể ăn chung với lang quân rồi.”