Ví dụ như lần trước Hoàng thượng chọn bạn học cho công chúa, mấy chị em dâu của nàng ấy đã xảy ra cãi vã, đến nay còn chưa hòa giải.
Mạnh Tứ phu nhân biết rằng nàng ấy thậm chí sẽ không thể nghĩ đến việc mời bạn bè đến dự một bữa tiệc sinh nhật như thế này.
Mọi người cùng nhau nói nói cười cười, cũng ngắm phong cảnh, rồi lục tục đem lễ vật mình chuẩn bị lấy ra, đều không quá quý trọng, quan trọng nhất vẫn là tâm ý, vả lại Lục thị hàng năm tổ chức tiệc cũng không phải vì thu lễ.
Lục thị nhận lấy, trong lòng nàng ấy rất cao hứng, vui mừng nói: “Vẫn là các ngươi hiểu ta nhất.”
Thất thẩm Vu thị nhìn thoáng qua Mạnh Tứ phu nhân, ôn hòa cười nói: “Cái bùa bình an này là nàng ấy tự mình đi chùa cầu đại sư khai quang đấy.”
Lục thị lại nói: “Các ngươi tặng cái gì ta đều thích.”
Từ cô mẫu cùng đại cô thái thái cũng tiếp tục đem quà sinh nhật đưa lên, đại khái đều là dựa theo thứ Lục thị yêu thích mà chuẩn bị.
Diêu thị đưa túi thơm tự tay may, bên trong là An Thần Hương nàng ấy tự mình nghiên cứu, hiệu quả vô cùng tốt, còn đưa phương thuốc cho Lục thị.
Lục thị là chủ mẫu Quốc công phủ, phồn vụ nhất định rất nhiều, so với Diêu thị cảm thấy Lục thị hẳn là cần an thần hương hơn mình.
Nàng ấy quản một mẫu ba phần đất hậu trạch Thân gia kia, cũng đã có chút lực bất tòng tâm, khó có thể tưởng tượng đại biểu tẩu mấy năm nay làm như thế nào mà qua được.
Ôn Diệp chờ mọi người đưa xong mới nói: “Tẩu tẩu, muội cũng chuẩn bị rồi, có điều hơi khác với của mọi người.”
Gió thổi cỏ lay ở Tây viện cũng không qua mắt được Lục thị, chỉ là cụ thể đang làm gì, Lục thị không biết mà thôi.
Hồi tưởng lại mấy ngày nay Từ Ngọc Tuyên đều không thể đến Tây viện, Lục thị suy đoán nói: “Cho nên, những ngày này muội đều bận rộn làm cái này?”
Cơ hội biểu hiện tuyệt vời như vậy, Ôn Diệp sẽ không bỏ qua, nàng nói: “Ta đã nghĩ ra một món điểm tâm mới, gọi là “Bánh ngọt, tẩu tẩu nhất định sẽ thích.”
Dứt lời, Ôn Diệp liền bảo tỳ nữ mang bánh ngọt lên.
Ôn Diệp chuẩn bị một cái bánh hình tròn ba tầng, lớp trong cùng là một chiếc bánh ba tầng có phôi bánh kẹp trái cây, bên ngoài phết kem tươi đánh đều bằng tay, sau đó là hoa kem trộn với nước ép trái cây, tổng cộng là mười tám bông hoa.
Trần thị kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy món điểm tâm lớn như vậy.”
Những người khác cũng bị chấn kinh, nhao nhao nhìn về phía Lục thị, sau đó lại kịp phản ứng, mang theo ánh mắt tò mò nhìn về phía Ôn Diệp.
Ôn Diệp giống như ảo thuật lấy từ phía sau ra một cây pháo hoa nhỏ bằng giấy dầu, đây cũng là thứ nàng sai người đặc biệt làm, cũng là mười tám cây.
Nàng bảo Vân Chi và Đào Chi cắm từng cây pháo hoa vào đất bùn cách đó không xa, tạo thành một chữ “Tâm”, chữ “Tâm” trong Lục Yểu Tâm.
Trước khi châm lửa, Ôn Diệp nói với Lục thị: “Đợi lát nữa ta châm lửa, tẩu tẩu, tẩu hãy nhắm mắt lại, dưới đáy lòng ước ba nguyện vọng, như vậy nguyện vọng có thể trở thành sự thật rồi-“
Lục thị không thể giải thích rõ cảm giác của mình lúc này, hình như có chút chua xót, nàng ấy sẵng giọng: “Mấy thứ này muội học ở đâu vậy?”
Những điều ước không bao giờ dễ dàng trở thành hiện thực, chuyện này đúng là chả khác gì người sỉ nói mộng.
Ôn Diệp cười khà khà: “Hôm nay là sinh nhật tẩu tẩu, ông trời sẽ khoan dung, cứ tin ta đi”
Lục thị nhìn khối điểm tâm hình thù kỳ quái này, lại hỏi nàng: “Cái này phải dùng làm sao, hay là muội đến đó trước đi.”
Tất nhiên là nàng sẽ không nghe lời nàng ấy rồi.
Ôn Diệp cùng hai tỳ nữ đốt pháo hoa, sau đó nói: “Tẩu tẩu, bắt đầu cầu nguyện đi.”
Lục thị vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm thể loại này, rất mới lạ, cuối cùng nàng ấy cũng nghe theo rồi nhắm mắt lại, nghiêm túc ước ba nguyện vọng, sau đó chậm rãi mở mắt, những chùm pháo hoa được sắp xếp thành hình “trái tim vô cùng lộng lẫy.
“Tiếp theo thì sao?” Lục thị nhịn không được truy vấn.
Ôn Diệp cười nói: “Tiếp theo là chia bánh ngọt, dao đầu tiên do tẩu tẩu cắt.”
Lục thị mang theo sự do dự, một dao cắt xuống, nàng ấy có chút lo lắng hỏi: “Muội thử qua mùi vị chưa thế?”