Trước mặt Từ Ngọc Tuyên bày một quyển “Tam Tự Kinh
Đã mở ra trang sách, Từ Nguyệt Gia đọc một câu, cậu bé cũng theo một câu, từng chữ rõ ràng, chỉ là lông mày nhíu rõ ràng.
Trong lòng Ôn Diệp cảm thấy buồn cười.
Lần đầu tiên cảm thấy lời nói so với người khác còn thú vị hơn.
Rất nhanh đã đến canh giờ nghỉ ngơi giữa chừng.
Từ Ngọc Tuyên đọc theo hơn một khắc đồng hồ, có chút sụp đổ, một khuôn mặt bánh bao xoắn lại với nhau, lên án: “Bao lâu nữa?”
Từ Nguyệt Gia uống ngụm trà, cũng rót cho Từ Ngọc Tuyên chén nước trắng, sau đó trả lời: “Một canh giờ.”
Từ Ngọc Tuyên ngẩn ngơ.
Cậu bé nhìn về phía Ôn Diệp trên ghế dài, thê thảm gọi một tiếng: “Nương-“
Ôn Diệp đưa một miếng bánh đậu xanh chỉ to bằng móng tay nói: “Nương cũng đành lực bất tòng tâm”
Trước mặt Từ Nguyệt Gia, nàng bình tĩnh nói: “Miếng bánh đậu xanh này là Nương vất vả thiên tân vạn khổ từ trong tay cha con lấy được, con ngàn vạn lần phải quý trọng nhé-“
Từ Ngọc Tuyên trong nháy mắt ngừng khóc, gật gật đầu, trịnh trọng” nhận lấy, sau đó cắn từng miếng nhỏ.
Bởi vì chỉ có một chút xíu, thay vì nói là cắn, thì càng giống là đang liếm hơn.
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia liếc qua, Ôn Diệp từ trên mặt hắn phẩm ra bốn chữ “Không nói gì”.
Can từng miếng nhỏ, điểm tâm to bằng ngón tay cái, cũng phải có lúc ăn xong.
Niêm vui ngắn ngủi và nỗi đau tiếp tục.
Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ, việc hàng đầu chính là nhận biết được toàn bộ mặt chữ, mỗi lần đọc một khắc đồng hồ, Từ Nguyệt Gia chỉ cho cậu bé nghỉ ngơi khoảng nửa chén trà.
Lại một lần nghỉ ngơi, lúc này ăn điểm tâm xong, Ôn Diệp biết điều, đứng dậy chuẩn bị rời đi, xuống xích đu dưới hành lang hóng gió.
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp muốn đi, vội vàng hỏi: “Nương?”
Từ Nguyệt Gia: “Nương con không cần đọc sách.”
Từ Ngọc Tuyên ủy khuất nói: “Vậy Tuyên nhi?”
Từ Nguyệt Gia: “Con phải đọc.”
Từ Ngọc Tuyên bĩu môi, nhỏ giọng ngập ngừng: “Cha lại thiên vị rồi…”
Từ Nguyệt Gia giải thích không bằng không giải thích, cũng qua loa cứng nhắc.
Ôn Diệp đi tới gần Từ Ngọc Tuyên, nói: “Con không đọc sách, trong tương lai, sẽ chẳng có cô nương nào tốt coi trọng con, như vậy Tuyên nhi sẽ không lấy được nương tử tốt.”
Từ Ngọc Tuyên vội vàng lắc đầu: “Không cưới-không cưới-“
“Sao có thể không cưới chứ, giống như cha con, bởi đọc sách giỏi, nên mới cưới được một cô nương tốt như ta.” Lúc Ôn Diệp nói lời này, dường như không hề cảm thấy chột dạ.
Từ Nguyệt Gia: ”…….
Ôn Diệp không quan tâm Từ Nguyệt Gia lúc này có biểu tình gì, nàng hơi khom lưng với Từ Ngọc Tuyên nói: “Không chỉ không cưới được nương tử tốt, cũng không thể cùng Nương chơi đùa!”
Hai hàng lông mày nhỏ của Từ Ngọc Tuyên rối rắm cùng một chỗ, tựa hồ rất khó lựa chọn.
Sau một lúc lâu, cậu bé bỗng nhiên không biết nghĩ đến cái gì, mắt nhỏ sáng lên nói: “Con có ma mai”
Ý là không có nương, còn có ma ma chơi đùa cùng cậu bé.
Giữa không đọc sách và “có thể tiếp tục chơi với nương”, Từ Ngọc Tuyên rõ ràng đã chọn vế trước.
Ôn Diệp: “…”
Tiểu tử này, có bao nhiêu phần là không thích đọc sách chứ.
Tình mẫu tử cứ như vậy vỡ nát thành tro bụi.
Từ Nguyệt Gia luôn không nói một tiếng, cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch.
Ôn Diệp không phản bác được, không nói gì nữa, cầm quyển sách ra khỏi thư phòng.
Chuyện dạy tiểu hài tử đọc sách, vẫn là nhường cho Từ Nguyệt Gia, dù sao nàng cũng không dạy nổi.
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp đi, theo bản năng đứng dậy, muốn đi theo.
Từ Nguyệt Gia liếc mắt một cái, Từ Ngọc Tuyên nhất thời ỉu xìu, cái mông nhỏ một lần nữa ngồi trở lại ghế.
Ngoài phòng, dưới hành lang.
Ôn Diệp tựa lưng vào xích đu, Vân Chi bưng một mâm thanh mai đầy đường.
Đào Chi ở phía sau, nhẹ nhàng đẩy xích đu, Ôn Diệp ăn một viên thanh mai, nghe bên trong truyền ra tiếng đọc sách, không khỏi cảm thán: “Trưởng thành thật tốt.”
Đào Chi nhẹ nhàng đẩy xích đu, cười nói: “Phu nhân và tiểu công tử thật đúng là có duyên, khi còn bé cũng đều không thích đọc sách.”
Ôn Diệp híp mắt phản bác: “Nói bậy, hồi nhỏ ta ngoan hơn nó nhiều.”
Đào Chi và Vân Chi liếc nhau, hai người len lén cười.
Ôn Diệp như cảm giác được, quay đầu lại liếc nhìn các nàng một cái, lúc này Đào Chi và Vân Chi đã sớm khép khóe miệng lại.