Từ Nguyệt Gia ngồi vào bên phải nàng, giơ tay lên rót cho bản thân một chén trà.
Ôn Diệp chợt cảm thấy khát nước, ánh mắt liếc nhìn chén trà trong tay hắn.
Động tác của Từ Nguyệt Gia dừng lại, sau đó liền đẩy nước trà vừa rót đến trước mặt nàng, chính mình lại rót một chén khác.
“Tạ lang quân.” Ôn Diệp rũ mắt uống hai ngụm nhỏ, mới vừa đặt chén trà xuống thì chợt nghe Từ Nguyệt Gia nói: “Xin nghỉ một ngày.”
Ôn Diệp trong lòng thì bất ngờ, ngoài miệng vẫn nói: “Chuyện lạ có thật à nha, lần này thật không giống tác phong của lang quân chút nào.”
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, sâu kín nhìn nàng một cái rồi nói: “Nang thật sự không biết vì sao hôm nay ta lại xin nghỉ ư?”
Ôn Diệp nhanh chóng hỏi lại: “Có liên quan gì đến ta sao?”
Lời vừa dứt, nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm qua…
“Khu khụ, hình như là có chút quan hệ, nhưng mà vấn đề không lớn.”
Nàng không tin toàn bộ quá trình hắn đều là “bị ép buộc”, không hưởng thụ được chút nào.
Ôn Diệp đổi lời, một lần nữa nói: “Lang quân hôm nay dậy muộn là bởi vì lang quân quá mức phóng túng, còn ta chỉ là một tiểu nương tử lấy phu làm trời, toàn tâm toàn ý phối hợp với phu quân mà thôi.”
Nói đến đây, nàng còn lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa giả vờ đưa lên che mặt.
Lại nữa.
Từ Nguyệt Gia chỉ có thể nói: “Là ta lỡ lời được chưa.”
Ôn Diệp chớp mắt thu hồi cảm xúc, vừa nhét khăn lụa trở về vừa nói: “Lát nữa ta phải ra ngoài rồi, bữa trưa lang quân tự mình dùng đi.”
Từ Nguyệt Gia nhìn hành vi của nàng rồi đánh giá trong đầu chốc lát, sau một hồi lâu vẫn không nghĩ ra bản thân nên nói gì, cuối cùng chỉ trả lời một chữ: “Ừm.”
Ôn Diệp lại nói: “Bởi vì lang quân mà ta phải dùng bữa sáng muộn đấy, lúc này trong bụng vẫn còn no, cho nên muốn ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu thực.”
Nói được một nửa, trong đầu Ôn Diệp đột nhiên có thêm một ý nghĩ, nàng quay đầu nhìn về phía nam nhân nói: “Không bằng lang quân đi cùng ta?”
Đi dạo mua sắm cũng vui đấy nhưng đi một mình trong một thời gian dài thì sẽ rất nhàm chán, ngược lại có thể hẹn mấy vị tiểu nương tử thân thiết rồi cùng nhau đi cũng được, nhưng mà nàng đi dạo phố là vì thả lỏng tâm tình, còn ở trước mặt những tiểu nương tử kia thì ít nhiều gì phải giả bộ một chút.
Như vậy cũng quá mệt mỏi.
Không bằng mời Từ Nguyệt Gia đang buồn bực đi cùng nàng cũng được, lúc nhàm chán trêu chọc hai câu thỏa mãn cơn chán của bản thân, không bị làm sao mà còn rất thoải mái.
Ôn Diệp hiện giờ cũng đoán được bảy tám phần tính tình của Từ Nguyệt Gia, chỉ cần không vi phạm luật pháp Đại Tấn thì bất luận nàng làm cái gì, Từ Nguyệt Gia đều sẽ nể tình nàng là thê tử của hắn, dễ dàng tha thứ vài phần.
Nói ngắn gọn thì Từ Nguyệt Gia không phải kẻ khó ưa, người này kỳ thật rất dễ ở chung, chỉ cân ngươi biết rõ ràng điểm mấu chốt của hắn ở nơi nào để tránh không phạm phải là được.
Tuy nhiên, Từ Nguyệt Gia lại rũ mắt xuống trả lời: “Lát nữa ta còn có công vụ phải làm.”
Đây là ý tứ cự tuyệt.
Ôn Diệp nghe xong liền “A” một tiếng, thực ra câu trả lời này cũng không dự đoán của nàng, nghe thì có vẻ ngạc nhiên nhưng thực tế, nàng đã lập tức thay đổi biểu tình.
Với vẻ mặt “có lang quân chăm sóc, ta rất yên tâm, nàng nói tiếp: “Vậy cũng được, công vụ quan trọng hơn mà, nhưng mà Tuyên nhi trước khi đi nói sau bữa trưa sẽ tới, nếu lang quân đã ở đây, ta cũng không lo lắng Tuyên nhi sẽ nhàm chán.”
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia dừng lại, sửa miệng hỏi: “Đi nơi nào?”
Ôn Diệp nói ra kế hoạch của mình: “Trước tiên đi Tây thị dạo chơi, nhìn xem có đồ chơi nào mới mẻ hay không, chơi xong nếu thời gian không khác so với dự định lắm thì khoảng canh giờ sau, chúng ta sẽ tới Tụ Hiền Lâu, ta đã đặt ở chỗ đấy trước rồi, nếu lang quân đi cùng, ta mời khách.”
Từ Nguyệt Gia lại hỏi tiếp: “Khi nào thì xuất phát?”
Ôn Diệp liếc về phía Đào Chi vừa xuất hiện ở cửa: “Ngay bây giờ.”
Từ Nguyệt Gia lúc này đứng dậy, nói: “Nàng đã thành tâm mời, ta sao có thể cự tuyệt.”
Ôn Diệp thăm dò: “Vậy công vụ của lang quân thì sao?”
Môi Từ Nguyệt Gia khẽ nhúc nhích, hắn nói dối không chớp mắt: “Không vội.”
Ôn Diệp hơi nhíu mày, đồng thời ở trong lòng cũng cảm thán không thôi, uy lực của Từ Ngọc Tuyên quả nhiên rất lớn.