Từ Nguyệt Gia giao nhiệm vụ áp giải thành phần còn sót lại của di đảng Nghịch Vương cho Kinh Triệu Doãn Vương đại nhân vừa mới đến, còn mình thì lưu lại hỗ trợ Trác tri phủ xử lý những chuyện còn lại.
Thủ lĩnh của di đảng Nghịch Vương bị bắt tại Lan Thành chính là một trong những hộ vệ năm đó đào thoát khỏi Nghịch Vương phủ.
Mấy năm nay, những người của di đảng Nghịch Mương may mắn sống sót đều nghe theo mật lệnh của hắn ta, ngủ đông chờ đợi thời cơ.
Thật vất vả lắm mới chờ được lúc bên kia rơi vào trạng thái mất phòng bị, hắn ta phái Trâu chưởng quỹ ở Thượng Kinh thành kinh doanh mở Thải Vân Trai, đồng thời cũng bỏ ra rất nhiều công sức để khiến cho công chúa đương triều thích điểm tâm của Thải Vân Trai.
Kỳ dược khó có được, hắn ta vốn định dùng thuốc gây nghiện để khống chế một ít quan viên, ai ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu thực thi thì đã bị một vụ án mưu sát đột phát làm rối loạn bố trí.
Bất đắc dĩ, Trâu chưởng quỹ hy sinh, mà người khởi xướng kia lại chỉ bị phán lưu đày.
Để trấn an thủ hạ của Trâu chưởng quỹ, một tù nhân bị lưu đày cách đây không lâu ở Mân Châu tên Hứa Mục Chỉ đã chết với lý do “ngoài ý muốn.
Lan Thành là cứ điểm cuối cùng của bọn họ, sau khi bọn họ sử dụng Vân Chi lâu một lân nữa, làm việc vẫn rất cẩn thận, bọn họ lúc này đã nhắm ngay học sinh của học viện.
Có thể lấy nhà ăn ở học viện để đối chiếu, bọn họ chỉ cho thêm một lượng nhỏ thuốc gây nghiện của Thiếu Tinh vào những đồ ăn đặc biệt, mặc dù hương vị đồ ăn không được ngon như nhiều nơi nhưng vẫn có thể thu hút được một lượng lớn học trò ở nơi đây.
So với lúc trước mở cửa hàng điểm tâm tiết kiệm được không ít mà phiền toái đến không nhiều.
Mà bắt Văn vương đi là hành động tạm thời, không cẩn thận bị người của Quốc Công phủ bắt gặp lại càng là ngoài ý muốn.
Ban đầu bọn họ muốn dứt khoát bắt hết một lượt, thế nhưng lại không nghĩ rằng Ôn Diệp lại mang theo một viện người vào ở phủ nha.
Bọn họ vồ hụt, dưới cơn tức giận đã phát tiết hết tất cả phẫn ý lên người Văn vương.
Theo lời khai của một tên trong đó, Văn vương ngoại trừ lúc bị đá đánh đau đến khóc rống ra thì những lúc khác một mực im lặng, nửa câu nói cũng không phát ra, nhìn qua thì giống người nhu nhược nhưng khi đụng vào mới biết là cứng rắn.
Tình hình hiện tại của Văn vương không thích hợp để di chuyển, Trác tri phủ chuẩn bị cho hắn ta một viện tử thanh tịnh để hắn ta được tĩnh dưỡng đầy đủ, hộ vệ kia của hắn ta bị thương không nhẹ nên cũng ở nơi đó.
Vương đại nhân trước khi đi đến thăm một lát hỏi thăm tình hình thương thế, Hoàng đế cùng Thục thái phi còn đang chờ tin tức xác thực của Văn vương.
Xem qua thư của cả đế lần hậu, Từ Nguyệt Gia cũng giao tấu chương mà mình viết rồi nói: “Chất nhỉ của bản quan vẫn còn ngây ngô, mong Vương đại nhân để ý nhiều hơn.”
Vương đại nhân vội vàng nói: “Không có chuyện gì, hạ quan nhất định hộ tống tiểu thế tử an toàn về Từ Quốc Công phủ.” Cách đó không xa, Từ Cảnh Dung lưu luyến không rời, mãi vẫn không muốn lên kiệu: “Nhị thẩm thẩm, vì sao người không cùng ta trở về?”
Ôn Diệp nghiêm túc nói: “Đây không phải là vì con, nhị thúc của con còn có công vụ trong người, ta ở lại chỗ này, ít nhiều gì vẫn có thể chiếu cố thúc ấy một chút.”
“Hơn nữa, người mà tẩu tẩu lo lắng nhất là con đấy.”
Sau khi Vân Chi lâu xảy ra chuyện, nhiều ngày trôi qua như vậy, tin tức cũng đã sớm truyền đến Thượng Kinh thành, Lục thị mấy ngày nay nhất định là ăn ngủ không yên, chỉ có đóng gói Từ Cảnh Dung đưa về thì may ra mới có thể giảm bớt hơn phân nửa lo âu của nàng ấy.
Từ Cảnh Dung hiểu rõ, nhà nhất định phải trở về, chẳng qua cậu luôn có loại ảo giác rằng mình bị nhị thúc nhị thẩm cùng nhau đuổi đi.