Bây giờ nàng cũng được coi là một người nổi bật, trong những nhà bình thường kia, theo lý thì Lục Thị phải thấy ngứa mắt với nàng mới đúng.
Cũng may Ôn Diệp không nghĩ mình sẽ đi con đường bình thường, nàng lập tức bê một chồng thiệp mời đến chính viện tìm Lục Thị.
Lục Thị nhìn một chồng thiệp mời trên bàn, sau một lúc cạn lời mới cố nói: “Muội không muốn đi thì từ chối đi, đưa cho ta là có ý gì?”
Ôn Diệp nói ra suy nghĩ của mình: “Tẩu tẩu xem nội dung của thiệp mời trước, lời mời trong thiệp của vị Mã phu nhân này đầy ẩn ý.”
Lục Thị ôm lòng nghi ngờ, phu nhân nhà ai mà lại viết vài lời thật thật giả giả trong thiệp mời cơ chứ, đây chẳng phải là đưa cán dao cho đối phương nắm à.
Nàng ấy ôm suy nghĩ này mở tấm thiệp trên cùng ra, sau khi đọc từ đầu đến cuối thì híp mắt lại.
Thật ra Ôn Diệp cố ý chọn nhà này, nàng đã cử người nghe ngóng được huynh trưởng Mã phu nhân từng ăn không ít hành từ tay Từ Quốc Công, nghe nói còn là một khoản không nhỏ, chẳng qua khi ấy Tiên Đế vẫn còn tại vị.
Vì để chèn ép Quốc Công phủ, Tiên Đế vẫn chưa nghiêm trị huynh trưởng Mã phu nhân.
Nhờ sự ba phải của Tiên Đế mà Quốc Công phủ và nhà nương gia Mã phu nhân đã kết thù sâu như biển.
Tuy mọi người đều là dòng tộc võ tướng, nhưng quan hệ không hề tốt.
Thật ra tấm thiệp của Mã phu nhân, nếu như đọc một cách đơn thuần thì không hề có vấn đề gì lớn, cũng chỉ là khen tặng Ôn Diệp nhiều hơn nhà khác vài câu mà thôi.
Nhưng nhờ sự cố tình dẫn dắt của Ôn Diệp, Lục Thị đã liên tưởng đến quá khứ sâu xa giữa hai nhà trước khi đọc nội dung thiệp mời, đương nhiên sẽ cảm nhận được sự bất thường trong đó.
Nội dung của tấm thiệp này cứ như là vừa cố tình vừa cố ý dẫn dắt Ôn Diệp đi theo phe bà ta.
Ý đồ bất lương rõ rành rành như ban ngày.
Cho dù là phu gia hay nương gia của Mã phu nhân thì sau khi Kim Thượng đăng cơ đều bắt đầu dần dần xuống dốc.
Đã nhiều năm rồi Lục Thị chưa từng gặp mặt Mã phu nhân trong yến tiệc, nếu không phải hôm nay Ôn Diệp mang thiệp mời đến đây, có khi nàng ấy đã quên người này là ai rồi ấy chứ.
Lục Thị gập tấm thiệp mời lại: “Ngày sau chỉ cần là Mã gia hoặc là nhà nương gia của Mã phu nhân gửi thiệp mời đến, muội không cần quan tâm.”
Đã vươn móng vuốt về phía nàng rồi, nếu như Ôn Diệp đến yến tiệc đó, không biết khi đó sẽ phải nghe những “ô ngôn uế ngữ” nào nữa.
Lục Thị không ngu ngốc, tại sao Ôn Diệp mang số thiệp mời này đến đây, nàng ấy động não một cái đã suy nghĩ thấu đáo.
Nàng ấy nói: “Muội đúng là không biết giấu giếm chút mưu đồ nào cả.”
Ôn Diệp cười thẹn thùng nói: “Ở trước mặt tẩu tẩu thì cần giấu giếm gì chứ.” Quốc Công phủ du chưa phân phủ nhưng đã phân gia, những chuyện thế này, thật ra nàng không cần phải đến thông báo cho Lục Thị, bản thân nàng có thể giải quyết.
Nguyên nhân nàng đến đây là vì muốn khiến Lục Thị dần quen sự ở lại của nàng.
Làm sao Lục Thị không nhìn ra Ôn Diệp đang ôm ý đồ gì, nhưng khi thấy nàng vừa gặp chuyện là đến tìm mình ngay, nàng ấy không khỏi mềm lòng.
Lục Thị thở dài: “Được rồi, muội về tìm một cái cớ hợp lý, muốn từ chối thì cứ từ chối.”
Ai mà không muốn tìm một đỉnh núi để dựa, cách làm của Ôn Diệp chẳng có gì đáng trách cả.
Với lại, Ôn Diệp không dựa vào nàng ấy thì có thể dựa vào ai, dù thế nào cũng không thể trông cậy cái đầu gỗ của Nhị đệ.
Không đúng, có lẽ là nửa cái đầu gỗ mà thôi, chuyến này hắn đi Lan Thành về, không ngờ còn biết mang theo quà về tặng người nhà, tuy chỉ là một con thỏ hong gió, nhưng tốt xấu gì cũng là tấm lòng của hắn.
Không giống trước kia, nàng ấy và Quốc Công gia hỏi mười câu, hắn chỉ trả lời một câu cho xong việc.
Ôn Diệp vừa nghe thế thì nói: “Vậy nói ta bị chuyện ở Lan Thành dọa sợ hãi, cần tĩnh dưỡng một thời gian?”