Người với người chung sống với nhau, không thể nào là một phía nhân nhượng một phía mãi được, cho dù đến tận ngày nay nàng ấy vẫn cứ bài xích những sạp hàng ăn vặt đó, nhưng nàng ấy quyết định bắt đầu cố gắng tìm hiểu tại sao ba phụ tử họ lại thích đến như vậy.
Vậy nên lùi một bước là điều nên làm, nhưng mà lần này không nằm trong vòng “lùi một bước” của nàng ấy, ba phụ tử dám cấu kết với nhau lừa lọc nàng ấy, cần phải bị “khiển trách” thích đáng.
Ôn Diệp nhìn nụ cười nhạt trên khóe môi Lục Thị, bỗng nhiên hiểu ra ý định của nàng ấy.
Ôn Diệp cũng mỉm cười theo, nàng cảm thấy cuộc sống thế này thật là tốt quá.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến những ngày cuối năm
Hôm qua trận tuyết đầu mùa đã rơi, sáng nay Ôn Diệp vừa thức dậy đã dặn dò phòng bếp nhỏ trưa nay chuẩn bị một con ngỗng, dùng nồi sắt để hầm.
Hôm nay là mùng một, theo lệ là ngày đến chính viện dùng cơm.
Ngỗng hầm nồi sắt mà phòng bếp nhỏ nấu là chuẩn bị cho Từ Cảnh Lâm, từ sau khi Lục Thị đồng ý cứ nửa tháng sẽ cho cậu bé đi ăn vặt một lần, chỉ cân Từ Quốc Công ở trong phủ, cậu bé luôn lẽo deo đi theo, có xua đuổi cũng không được.
Từ Ngọc Tuyên đang chơi nghịch tuyết với Từ Cảnh Lâm trong sân Tây viện.
Còn mười mấy ngày nữa Từ Cảnh Dung mới được về, Từ Cảnh Lâm sống ở Đông viện không có ngươi chơi cùng. Trong hai tháng qua, nếu không phải Từ Ngọc Tuyên đến Đông viện chơi cùng cậu bé thì là cậu bé đến đây chơi với Từ Ngọc Tuyên.
Ôn Diệp không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, nàng quay đầu nhìn nam nhân đang pha trà ở bên cạnh lò than: “Lang quân?”
Từ Nguyệt Gia vẫn rũ mắt như cũ: “Sắp xong rồi.”
Trong lòng chén sứ màu xanh ngọc chứa đựng nước trà nhạt màu, mùi hương thoang thoảng, cuối cùng Từ Nguyệt Gia rót ra một tách, đưa cho nàng: “Nếm thử di
Ôn Diệp nhanh nhẹn nhận lấy, cẩn thận hớp một ngụm, đôi mắt nàng lóe lên tán thưởng và thuần thục nói: “Uống nhiều trà như vậy, nhưng trà do lang quân pha luôn ngon nhất.”
Lần đầu tiên Ôn Diệp nói những lời này là hơn một tháng trước, rồi từ đó về sau Từ Nguyệt Gia luôn tưởng là thật.
Dạo gân đây, chỉ cần hắn rảnh rỗi một chút thì sẽ ngồi ở đó pha trà.
Cũng may kỹ năng pha trà của hắn cũng tạm ổn, nếu không Ôn Diệp cũng không biết bản thân còn có thể chịu đựng được bao lâu.
Lúc này, Từ Ngọc Tuyên đang chơi đắp người tuyết ở bên ngoài đột nhiên chạy vào, cậu bé mặc cái áo bông màu xanh, bên ngoài khoác thêm áo choàng dày.
Một năm trôi qua, cậu bé đã cao hơn một chút, không còn núng nính như năm ngoái, có điều hai má vẫn phúng phính như xưa.
Từ Ngọc Tuyên chạy đến kéo Ôn Diệp: “Nương ơi, đi xem người tuyết Tuyên Nhi đắp đi.” Mấy đứa bé được nghỉ học đúng là tràn đầy sức lực mà.
Chẳng phải trước khi đi Hứa Bách Lễ đã sắp xếp cho Từ Ngọc Tuyên không ít bài tập nghỉ lễ sao, tại sao tiểu tử này không cảm thấy lo lắng chút nào thế.
Ôn Diệp lười biếng dựa lên nệm mềm, lắc đầu: “Nương không muốn đi.”
Từ Ngọc Tuyên có hơi thất vọng, sau khi suy nghĩ một chút cậu bé cất giọng nói: “Để phụ thân ôm?”
Nói xong cậu bé nhìn về phía Từ Nguyệt Gia ở bên cạnh với ánh mắt trông mong.
Cả sân toàn người là người, nếu nàng để Từ Nguyệt Gia ôm thật thì ra thể thống gì.
Không bằng giữ đó đến buổi tối.
Lúc này Ôn Diệp đánh mắt ra hiệu với Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia không chút hoang mang mà đặt tách trà xuống, sau đó dùng kìm đùa nghịch than trong bếp lò, sau khi xác nhận mọi chuyện đã đâu vào đó, hắn đứng dậy vòng qua bếp lò đi đến trước mặt Từ Ngọc Tuyên, khom lưng bế cậu nhóc lên.
Từ Ngọc Tuyên ôm lấy cổ hắn, hoang mang vô cùng: “Phụ thân?”
Từ Nguyệt Gia liếc cậu bé một cái: “Không phải muốn ôm hả?”
Từ Ngọc Tuyên chu môi, một lúc lâu mới cất giọng nói: “Không phải ôm Tuyên Nhi, mà ôm nương cơ.”
Từ Nguyệt Gia thờ ơ “ừm” một tiếng: “Nương con đồng ý rồi.”
Sau đó cất bước đi ra ngoài.