Bọn họ xuất phát sớm, sau khi tới thôn trang mới đến giờ Thìn hơn một chút.
Ôn Diệp sai người đặt ghế nằm và bàn trà bánh trúc bên cạnh.
Xa xa nhìn Từ Ngọc Tuyên được thị vệ dắt dây ngựa, cưỡi ngựa con vòng quanh vùng đất hoang bằng phẳng.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy Từ Ngọc Tuyên hướng nàng hô: “Nương!”
Ôn Diệp thường vẫy tay đáp lại.
Gió lúc này còn mang theo một tia mát mẻ, Ôn Diệp không nhìn lâu đã nằm xuống, kịch phủ lên mặt, im lặng ngủ bù.
Đào Chi và Vân Chỉ vừa nhìn, lập tức ăn ý tiến lên một trái một phải đỡ lấy Ôn Diệp.
Cho tới trưa, lúc Từ Ngọc Tuyên học cưỡi ngựa thì Ôn Diệp ngủ, lúc Từ Ngọc Tuyên đi đào khoai tây, thì Ôn Diệp tỉnh, ăn điểm tâm uống trà xong, cầm lấy kịch tiếp tục xem.
Từ Ngọc Tuyên đào khoai tây xong lại chạy tới xưởng xay trên trang xem lừa kéo cối, Ôn Diệp lúc này cũng xem xong lời thoại, bắt đầu cân nhắc cơm trưa.
Lớn như vậy rồi, Từ Ngọc Tuyên lần đầu tiên nhìn thấy lừa, sau khi xem xong lừa kéo cối xay, cậu bé kích động chạy về nói với Ôn Diệp.
Mấy người Kỷ ma ma đứng ở phía sau, mệt mỏi thở hổn hển.
Từ Ngọc Tuyên hôm nay tựa như một chú khỉ, sau khi đi đứng lưu loát, ngoại trừ Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia, ngay cả Lục thị cũng không bắt được cậu bé.
Từ Ngọc Tuyên lắc lắc cánh tay Ôn Diệp năn nỉ: Nương, con muốn mua một con lừa nhỏ-“
Ôn Diệp nhướng mắt, nhìn về phía cậu bé: “Không phải con đã có ngựa con rồi sao?”
Từ Ngọc Tuyên tức giận nói: “Nhưng mà, nhưng mà Tuyên Nhi vẫn chưa có con lừa nhỏ!”
Ôn Diệp không đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà hỏi: “Con muốn lừa làm gì?”
Từ Ngọc Tuyên nghĩ nghĩ, nhưng mà nghĩ hoài không ra.
Cuối cùng cậu bé gãi gãi tóc nói: “Cùng ngựa con làm bạn, ngựa con quá cô đơn-“
Ôn Diệp nghe xong, không ngưng cái suy nghĩ sâu xa, sau đó lại sinh ra một con la nữa?
“Nương?” Từ Ngọc Tuyên nghiêng đầu gọi.
“Muốn mua thì mua đi.” Ôn Diệp nói.
Từ Ngọc Tuyên miệng ngọt nói: “Nương thật tốt-“
Ôn Diệp không coi cậu bé ra gì: “Nương không có tiền, muốn mua lừa nhỏ thì con tự bỏ tiền ra mà mua.”
Từ Ngọc Tuyên cười trộm ha ha, bạc mua con lừa nhỏ cậu bé vẫn phải có.
“Ma ma, có mang bạc không?” Từ Ngọc Tuyên nhìn về phía Kỷ ma ma.
Kỷ ma ma vẻ mặt từ ái gật đầu: “Có mang theo có mang theo.”
Toàn bộ thôn trang đều là của Quốc Công phủ, Từ Ngọc Tuyên muốn con lừa nhỏ, để cho trưởng thôn trang ghi sổ, dắt một con tới là được.
Nhưng nếu cậu bé nguyện ý tiêu tiền, thì để cho cậu bé tiêu….
Sau khi chuyện thôn trang phía nam giải quyết xong, Lục thị liền trở vê Quốc Công phủ.
Bôn ba cho tới trưa, làm cho nàng ấy hơi có chút mệt mỏi, vốn dĩ còn muốn đến thôn trang ở bắc thành nhìn Từ Ngọc Tuyên học cưỡi ngựa, lúc này cũng không muốn nữa.
Từ Quốc Công và Từ Nguyệt Gia đã sớm lên triều, cũng không biết thôn trang phía nam xảy ra chuyện, cho rằng Lục thị đến thôn trang phía bắc.
Thấy người xuống kiệu chỉ có một mình Lục thị, Từ Quốc Công nghi hoặc hỏi: “Tuyên nhi và đệ muội đâu?”
Lục thị nhìn Từ quốc công trước, lúc này còn không có cảm giác quá lớn, sau khi giải thích với y, lại đối diện với ánh mắt của Từ Nguyệt Gia, không biết tại sao, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một sự chột dạ.
*
Sau giờ ngọ, Từ Ngọc Tuyên tiếp tục học cưỡi ngựa, Ôn Diệp tiếp tục nằm trên ghế.
Cuối thu không khí mát mẻ, rất thích hợp.
Ngay khi nàng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vó ngựa tới gần.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, lại là Từ Nguyệt Gia, còn mặc một thân cẩm bào phi sắc.
Làm cho trường đua ngựa hoang vu này thêm một sắc thái khác.
Ánh mắt Ôn Diệp cũng thay đổi theo.
Từ Nguyệt Gia cưỡi ngựa tới, đồng thời còn dắt một con khác.
Đợi hắn xuống ngựa, Ôn Diệp cũng ngồi dậy hỏi: “Lang quân sao lại rảnh đến đây thế này?”
Ánh mắt luôn dừng lại trên khuôn mặt tươi sáng của hắn.
Từ Nguyệt Gia giải thích: “Đại tẩu bảo ta tới dạy Tuyên nhi cưỡi ngựa.”
Ôn Diệp “A” một tiếng, không chút nghi ngờ nói: “Tuyên Nhi ở ngay phía trước.”
Xa xa Từ Ngọc Tuyên chẳng biết từ lúc nào đã từ trên lưng ngựa con nhảy xuống, giờ phút này đang cùng con lừa mới mua đấu trí đấu dũng.
Từ Nguyệt Gia nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, yên lặng nhìn nàng nói: “Ta biết gân đây có chỗ phong cảnh đẹp, nàng có muốn đi qua thưởng ngoạn hay không?”
Ôn Diệp đang nhàm chán, vừa nghe liền có hứng thú: “Có xa không?”
Từ Nguyệt Gia lắc đầu: “Không xa, cưỡi ngựa đi qua chỉ cần một khắc đồng hồ.”
Ôn Diệp thấy ngựa của hắn đã chuẩn bị xong, không còn do dự gì nữa, lập tức buông lời nói: “Đi.”
Phong cảnh đẹp hay không, nàng không quá để ý, ngược lại hiếm khi mới thấy dáng vẻ của Từ Nguyệt Gia như lúc này.
Thường thấy lúc hắn mặc quan bào luôn nghiêm cẩn lạnh lùng, hôm nay mặc một thân phi bào bình thường, cảm giác lại rất khác lạ.
Ôn Diệp hơi kéo người, nhận lấy dây cương Từ Nguyệt Gia đưa tới xoay người lên ngựa. Từ Nguyệt Gia cũng một lần nữa treo lên lưng ngựa.
Ôn Diệp nhìn hắn chằm chằm: “Sau khi thưởng thức, lang quân có muốn đi tắm suối nước nóng không?”
Suối nước nóng thôn trang cũng không xa.
Từ Nguyệt Gia làm sao không rõ nàng đang có chủ ý gì, giương môi nói: “Được.”
Đúng lúc này, Từ Ngọc Tuyên cũng bò lên lưng lừa, ý đồ tưởng tượng giống như đuổi ngựa con, đuổi lừa.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn thấy xa xa trên lưng ngựa hai bóng lưng quen thuộc, tròn mắt sáng lên, vội vàng bắt đầu hô: “Nương!”
Ôn Diệp nghe phía sau truyền đến tiếng trẻ con, cười nói với Từ Nguyệt Gia: “Lang quân, chúng ta chạy trước đi.
Từ Nguyệt Gia đương nhiên đồng ý, khẽ gật đầu.
Ôn Diệp vung dây cương: “ĐiI”
Từ Nguyệt Gia theo sát phía sau.
Từ Ngọc Tuyên thấy Cha Nương đều phi ngựa chạy, vội vàng học người trong cối xay hô to với lừa: “Làm việc!”
Kết quả con lừa có di chuyển, nhưng chỉ xoay vòng tại chỗ.
Từ Ngọc Tuyên một bên hướng Ôn Diệp cùng Từ Nguyệt Gia hô: “Chờ conl Chờ Tuyên nhi với!”
Nhưng không ai trả lời.
Từ Ngọc Tuyên một bên lại ôm cổ lừa, để con lừa xoay tròn tại chỗ, như thể đang thi xem ai bám tốt hơn.
Mà xa xa, hai con tuấn mã đón gió chạy đi chở hai thân ảnh song song.
(Hoàn chính văn!)