Từ Nguyệt Gia cũng đã xem phương thuốc đó rồi, mặt trên viết rất ti mỉ, ngoại trừ việc phối thuốc, ngay cả liều lượng dùng bao nhiêu và chỗ nào cần chú ý đều được viết ở trên.
Vì thế hắn không khỏi nhắc nhở: “Trước khi ngủ nhớ rửa sạch.”
Ôn Diệp lại nói: “Điểm này ta hiểu rõ hơn lang quân.”
Trong lời nói có vẻ tự tin mười phân.
Tuy nhiên, đến nửa đêm.
Ôn Diệp giật mình tỉnh giấc, theo bản năng đưa tay sờ mặt, phát hiện khác thường, sao lại khô khô.
Nàng một cước vượt qua nam nhân đang nằm ở bên ngoài, xuống giường thắp nến soi gương đồng, quả nhiên, nhìn xong là muốn gục ngã.
Đều là do tối hôm qua mải xem kịch, trực tiếp leo giường ngủ, quên rửa mặt.
Ôn Diệp có động tĩnh lớn như vậy, Từ Nguyệt Gia muốn không tỉnh cũng khó.
“Sao vậy?” Hắn ngồi dậy hỏi.
Ôn Diệp chỉ chỉ mặt mình, Từ Nguyệt Gia dừng một chút nói: “Quên rửa?”
Ôn Diệp gật đầu.
Đi theo Từ Nguyệt Gia xuống giường, đem đèn trong phòng thắp sáng hết lên, lúc này nhìn thấy rõ hơn, khóe môi khẽ nhếch nói: “Ta đi lấy cho nàng chậu nước nóng.”
Ôn Diệp cố gắng lấy tay gãi gãi, có chút gian nan.
Sau khi chậu nước nóng được bưng vào, Từ Nguyệt Gia dùng khăn thấm nước nóng giúp nàng lau.
Rửa gân nửa canh giờ.
Vất vả lắm mới lau sạch sẽ, kết quả trên mặt vẫn để lại một khối ấn ký đỏ nhạt.
Ôn Diệp nhìn mình trong gương, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là: Toang rồi.
Sáng sớm hôm sau, Từ Ngọc Tuyên tới thỉnh an.
Thấy bên trong chỉ có cha, liên hỏi: “Nương còn chưa dậy sao?”
Tiếng nói sắp dứt, cửa nội thất từ bên trong mở ra.
Từ Ngọc Tuyên nghe tiếng, quay đầu nhìn sang, còn chưa thấy rõ liền theo bản năng hỏi: “Ngươi là ai?
Mặt Ôn Diệp đỏ au, nàng cố ý che mặt, còn hạ giọng nói: “Ta là phu nhân Cha ngươi mới cưới.”
Hôm nay Từ Ngọc Tuyên mới mơ hồ hiểu được “Phu nhân mới cưới” đại biểu cho cái gì.
Cậu bé lúc này quay đầu giận dữ trừng mắt với Từ Nguyệt Gia: “Cha! Người quá xấu xa.”
Từ Nguyệt Gia vô tội bị ảnh hưởng: “…
Hắn im lặng liếc mắt nhìn nữ nhân ở cửa nội thất.
Ôn Diệp chống lại ánh mắt của hắn, đang muốn giương môi, lại nghe Từ Ngọc Tuyên hướng Từ Nguyệt Gia la lên: “Con muốn người xinh đẹp kia làm nương cơi” Ôn Diệp: “…
Nàng không tức giận, tiếp tục mỉm cười, ít nhất đối phương đã khen nàng xinh đẹp….
Chuyện vặt vãnh hằng ngày (3):
Bởi vì mặt bị đỏ, Ôn Diệp mấy ngày không thể ra khỏi cửa.
Một ngày sau khi bị Từ Ngọc Tuyên nhận lầm Nương, trời còn chưa sáng, Từ Nguyệt Gia đã dậy.
Ôn Diệp ngủ không say, sau khi tỉnh lại nằm sấp trên gối, hơi híp mắt nhìn nam tử mặc áo đội mũ bên giường, chợt có cảm giác nói: “Lang quân có cảm giác gần đây chúng ta rất giống đang yêu đương vụng trộm không?”
Từ Nguyệt Gia sửa sang lại cổ áo, động tác liền dừng lại, tâm mắt quay lại tự nhiên rơi về phía nàng, môi hơi mở nói: “Ngủ đến hồ đồ rồi à?”
Ôn Diệp có lý trả lời: “Lang quân mỗi lần về chỉ ngủ một giấc liền đi, mà ta không được đi đâu, cũng không giống như vậy lắm.”
“Trong sách đều viết như vậy.” Cuối cùng nàng lại bổ sung một câu.
Từ Nguyệt Gia: “Chúng ta có quan phủ đóng dấu hôn thư, quan hệ như vậy, ở trong thoại kịch kia cũng có thể tính là yêu đương vụng trộm sao?”
Ôn Diệp thuận miệng nói: “Sao lại không tính? Đâu có nói tên họ đặt song song trên tờ hôn thư.
Đều là thê tử và lang quân của gia đình đứng đắn, mỗi người một tờ hôn thư, chỉ là không có quan hệ gì với nhau mà thôi.”
Từ Nguyệt Gia chỉ biết là nàng thích xem một ít phong cách khác nhau, không nghĩ tới đã khác nhau đến tình trạng này.
Hắn nhìn Ôn Diệp thật sâu.
Ôn Diệp chột dạ cười nói: “Lang quân cứ coi như không nghe thấy đi.”
Từ Nguyệt Gia thâm nghĩ: “Muộn rồi.”
Sau đó bắt đầu cởi đồ.
Ôn Diệp thấy hắn đang mặc quần áo, đột nhiên lại muốn cởi, khó hiểu hỏi: “Lang quân không phải muốn đến thư quán sao?”
Từ Nguyệt Gia: “Không vội.”
Ôn Diệp: “Không vội cũng không cần cởi quần áo.”
Từ Nguyệt Gia giương mắt nhìn nàng, ngôn ngữ hết sức đứng đắn: “Không phải nói muốn thể nghiệm thân phận mới sao?”
Ôn Diệp: “…?”
Nàng nói như thế khi nào!