Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Sơ Tranh
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thẩm Tinh Tuyết nhận ra hai người đang dùng cơm, rõ ràng có chút sửng sốt, sau đó mới vội vàng cúi đầu xuống.
Hoắc Tịch thấy đồ ăn đang được dọn lên, vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm. Hai mắt hắn nhìn thẳng, không hề để ý đến người mang thức ăn lên là ai.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhướng mày, chẳng lẽ hai người này còn chưa qua lại nên mới không chú ý đến nhau đó chứ?
Dọn đồ ăn xong, Thẩm Tinh Tuyết nhanh chóng rời đi. Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên cảm thấy nhàm chán, vốn nghĩ có trò hay để xem, nào biết đâu rằng ngay cả một ánh mắt “lưu luyến” của hai nhân vật chính cũng không có.
Bỏ đi, dùng cơm thôi.
Toàn bộ quá trình dùng cơm rất yên tĩnh. Sau khi ăn xong, Hoắc Tịch không chở Nguyễn Tiểu Ly về nhà ngay. Thay vào đó, hắn lái xe đưa cô đi mua sắm.
Con gái luôn thích mua sắm. Là một thiên kim hào môn, Nguyễn Ly Kiều trước đây rất thích sưu tập những chiếc túi xách mẫu mới có giá trị đắt đỏ.
Nguyễn Tiểu Ly đi vào cửa hàng, nhìn đống túi xách và váy áo trong đó rồi bắt đầu mua mua mua, kể cả một chiếc túi mấy chục vạn cũng không nháy mắt lấy một cái.
Hoắc Tịch theo sau xách đồ và trả tiền cho cô.
Nguyễn Tiểu Ly: “Cảm ơn.”
“Mua đồ cho vợ chưa cưới là việc nên làm.” Giọng nói của người đàn ông đặc biệt trầm ấm, mang đến cho người ta cảm giác rất an toàn. Nếu một cô gái bình thường nghe được lời này, nhất định trái tim sẽ mềm ra, sau đó sẽ lập tức đỏ mặt và nhịp tim tăng nhanh.
Nhưng trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly lại không hề gợn sóng, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng rất vui vẻ.
Hoắc Tịch lặng yên nhìn cô chọn lựa quần áo, thỉnh thoảng cũng sẽ đề cử vài bộ phù hợp với cô.
Nhân viên bán hàng vô cùng vui vẻ, toàn bộ thành tích trong một năm của cô đều ở đây. Hai người tuấn nam mỹ nữ này thật xứng đôi, hơn nữa mua đồ đắt tiền cũng không chùn tay, vừa giàu có lại vừa xinh đẹp, nhân sinh thật đáng để người ta hâm mộ.
Sau khi trở về Hoắc gia, Hoắc phu nhân biết được hai người đã đi ra ngoài ăn cơm, tâm tình cả buổi tối của bà vô cùng tốt, cảm thấy chuyện vui của hai đứa trẻ đang đến gần.
“Kiều Kiều, con đi dạo phố sao? Đi giày cao gót rất mệt mỏi phải không? Hoắc Tịch, sao con không biết mua cho con bé đôi giày đế bằng để đi?”
Hoắc phu nhân nhìn thấy Hoắc Tịch xách theo túi lớn túi nhỏ vào cửa, liền biết ngay hai người đã đi mua sắm.
Bà thật sự rất khó tưởng tượng ra, đứa con trai bình thường nghiêm túc và ít nói của mình lại đi mua sắm cùng một người phụ nữ.
Hoắc Tịch cũng chú ý tới đôi giày cao gót trên chân Nguyễn Tiểu Ly, hắn nhíu mày: “Sau này hạn chế mang giày cao gót đi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Mang giày cao gót rất có khí chất.”
Bà Hoắc dở khóc dở cười: “Kiều Kiều nhà chúng ta từ trong ra ngoài đều là khí chất, không cần đi giày cao gót cũng có. Lại đây, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Hoắc phu nhân ân cần hỏi han Nguyễn Tiểu Ly, cơ hồ mỗi ngày đều hỏi cô hôm nay ở công ty có quen chưa, có mệt hay không?
Hoắc Tịch nhìn xuống đống túi trên tay, yên lặng đi lên lầu.
Nguyễn Tiểu Ly và Hoắc phu nhân nói chuyện một lúc, đến khi thời gian không còn sớm nữa, Hoắc phu nhân cần đi nghỉ ngơi mới kết thúc.
Nguyễn Tiểu Ly cầm một ly nước lên lầu. Vào phòng mình, cô mới phát hiện Hoắc Tịch không đặt đồ mua được hôm nay ở phòng cô.
Đi dạo phố là một chuyện rất mệt mỏi, cả cơ thể Nguyễn Tiểu Ly đổ đầy mồ hôi, hiện tại cảm thấy trên người cứ dính nhớp. Cô không vội đến chỗ Hoắc Tịch lấy đồ, chỉ gấp gáp muốn đi tắm ngay lập tức.
Bồn tắm của Hoắc gia rất lớn, cũng rất thoải mái. Nguyễn Tiểu Ly sảng khoái tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc áo ngủ vào rồi đi qua cách vách gõ cửa.
“Cốc cốc…” Trong phòng bên cạnh, người đàn ông đang ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng gõ cửa, ánh mắt hắn lập tức hiện lên ý cười.
Đây là chính là khoảnh khắc Hoắc Tịch đang chờ đợi, rốt cuộc cô cũng nhớ tới đồ của mình.
Hoắc Tịch mở cửa ra, mùi thơm của sữa tắm và hơi ẩm bất chợt ập vào mặt.
Hoắc Tịch cau mày: “Sao lại không lau khô tóc?”