Giản Nịnh nhận ra kể từ khi ở bên cạnh Tô Ngang dường như cứ một ngày trôi qua cô lại phát hiện ra một mặt không biết xấu hổ của bản thân.
Cô cảm giác mặt mũi của mình không còn nữa rồi.
Nghĩ tới mỗi ngày đều trôi qua trong sự xấu hổ nhưng không ngờ là sau đó ngày hôm sau lại càng xấu hổ hơn ngày hôm trước.
Tuy rằng cô cảm thấy mất hết thể diện nhưng phản ứng sinh lý của cơ thể là không thể lừa được con người ta. Chính xác là trong tình huống này cô bị Tô Ngang làm tới cao trào.
Tô Ngang cũng đã bắn ra.
Sau khi đã thỏa mãn cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Giản Nịnh cảm thấy may mắn vì không có ai nhìn thấy hai người họ, nếu bị người khác bắt gặp thì coi như xong đời.
Cô thu dọn xong, tức giận đi vào trong nhà. Bây giờ cô thật sự rất giận, ngày hôm qua chơi xe chấn với Tô Ngang cô cũng không tức giận như lúc này.
Vừa nãy thật sự cô đã bi chọc tức mà.
Tô Ngang vào nhà lập tức nhận ra Giản Nịnh có chỗ không bình thường.
Mới vừa rồi anh không cảm nhận được sự tức giận này nhưng sau khi xong xuôi lại phát hiện Giản Nịnh giận thật rồi. Tô Ngang muốn đuổi theo nhưng Giản Nịnh không đoái hoài tới anh.
Tô Ngang thật sự không biết bản thân mình đã sai ở chỗ nào nhưng nhìn thấy cô tức giận như thế anh biết mình đã làm sai. Anh muốn giải thích nhưng cô lại không muốn nghe, cứ cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm rửa.
“Bà xã à, em đừng giận mà. Lúc nãy là anh quá đáng, nếu em không thích thì lần sau anh không dám nữa đâu.”
Bởi vì lần trước lúc làm ở ban công cô không có biểu hiện gì là không thích cả.
Tô Ngang cứ nghĩ là Giản Nịnh thích cho nên anh mới…
Suy nghĩ hồi lâu anh nhận ra bản thân có hơi quá đáng, thế nên sau khi anh mặc quần dài vào thì bước tới gõ cửa phòng tắm.
Giản Nịnh không muốn nhìn thấy anh nên cứ mặc kệ, cô vẫn ở bên trong tắm rửa.
Càng nghĩ lại càng tức, cô đã nói với anh là không muốn nhưng mà anh lại cứ nghĩ rằng cô đang liếc mắt đưa tình với anh nên cứ tiếp tục chơi cô tới cùng.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân đến thế nhưng giờ phút này cô thật sự cảm thấy tủi thân vô cùng, tắm rửa xong cô bước ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Ngang đang đứng ở ngoài, Tô Ngang đang muốn xin lỗi cô: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
Giản Nịnh không thèm nhìn anh, đẩy anh đi chỗ khác: “Em không muốn thấy mặt anh.”
Tô Ngang bước tới ôm lấy cô muốn xin lỗi.
Giản Nịnh càng nghĩ lại càng giận, nhẫn nhịn được một lúc nhưng càng nghĩ lại càng tức hơn.
Cô cảm thấy bản thân không thể nhẫn nhịn Tô Ngang thêm được nữa, cho nên thấy Tô Ngang muốn xin lỗi Giản Nịnh lập tức nói thẳng với anh: “Tô Ngang, em suy nghĩ rất kỹ rồi, hai chúng ta nên ly hôn đi. Em thấy hai chúng ta không thích hợp ở bên nhau. Trước khi kết hôn chúng ta chưa từng qua lại nên mới kết hôn chóng vánh đến vậy. Kết hôn rồi em mới nhận ra chúng ta có quá nhiều vấn đề, giống như tính cách của anh và em không hề hợp nhau. Anh thích một người phụ nữ hơi lẳng lơ, chuyện này hoàn toàn có thể nhìn thấy được. Anh thích phụ nữ lẳng lơ mà em thì không lại không được như vậy. Em cảm thấy tính cách của em và anh hoàn toàn trái ngược nhau, những lời nói của anh em không có cách nào tiếp thu được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Xem tình hình này chủ yếu là do tình tính của anh và em không hợp nhau, không có cách nào để hòa hợp. Chúng ta ly hôn đi.”
Giản Nịnh cũng không biết bản thân đã lấy dũng khí ở đâu để nói ra hai chữ “ly hôn”. Bởi vì từ lúc kết hôn cô cảm thấy có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài cả đời, sẽ không có chuyện ly hôn.
Dù sau hôn nhân của họ là là quân hôn (*), được sự đồng ý của người nhà hai bên. Nếu như thật sự muốn ly hôn sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức, đến lúc đó sẽ rất khó ăn nói với người lớn hai nhà.
(*) Quân hôn: Hôn nhân tuân theo những điều kiện của pháp luật và quân đội, được pháp luật và quân đội bảo vệ.
Nghe thấy hai chữ “ly hôn”, Tô Ngang đầu óc choáng váng, khiếp sợ nhìn Giản Nịnh. Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới chỉ vì chuyện vừa rồi mà Giản Nịnh lại nói ra chuyện ly hôn.
Bởi vì anh từng nghe nói người ta vì sinh hoạt vợ chồng không hòa hợp mới ly hôn chứ chưa từng nghe qua hai người sinh hoạt vợ chồng rất hòa hợp mà ly hôn…
Giản Nịnh thật sự rất dũng cảm, chỉ là nói ra thì nói ra rồi nhưng cô lại lo lắng Tô Ngang không đồng ý.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng chết trân của anh xem ra là anh thật sự đã bị cô dọa sợ rồi.
Tô Ngang sững sờ mất một lúc mới vội vã giải thích với cô: “Vợ à, em đừng vì chuyện ở ban công lúc nãy mà không vui. Anh đảm bảo lần này là lần cuối cùng, nếu em không thích sau này anh sẽ không làm vậy với em nữa. Tại lần trước ở ban công em không nói là thích hay không mà? Anh cứ nghĩ là em thích, nhưng bây giờ anh đã biết là em không thích cho nên sau này anh không làm thế nữa.”
Giản Nịnh cho rằng bản thân có ý nghĩ kích động thế này có thể là do trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy. Cô cảm nhận hai người có lẽ là không thích hợp ở bên nhau, cứ kéo dài mãi cũng không tốt. Nếu có thể thì dứt khoát chia tay, có lẽ là tính cách của hai người thật sự không hợp.
Cô suy nghĩ thông suốt, bình tĩnh nói với Tô Ngang: “Tô Ngang, em không phải là vì chuyện vừa rồi mới tức giận. Em thật sự muốn ly hôn với anh, em nghĩ kỹ rồi, hai chúng ta thật sự không thích hợp ở cùng nhau. Em không phải là mẫu phụ nữ anh thích mà những việc anh đã làm em cũng không thể nào chấp nhận được. Em không muốn ép buộc bản thân, những việc anh làm việc sau so với việc trước càng ngày càng quá đáng, lúc nãy em thật sự rất sợ. Em cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ không thể sống cùng nhau nữa, em sợ sau này chúng ta sẽ cãi nhau. Em và anh, hai người chúng ta nếu muốn giữ lại thể diện cho nhau thì tốt hơn hết là nên ly hôn. Anh có thể tìm một người phụ nữ khác hợp với anh hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tô Ngang nghe xong câu này của cô sắc mặt có chút không vui.
Tô Ngang nhận thấy ham muốn của anh tuy rằng rất cao, nhưng còn không phải là do hai người ở hai nơi quá lâu hay sao?
Hàng ngày không ở cùng nhau, từ lúc kết hôn cho tới giờ số ngày hai người gặp nhau một tháng còn đếm được trên bàn tay. Cái này không thể gọi là cửu biệt thắng tân hôn (*), hai người vừa mới kết hôn chưa được bao lâu thế nên anh mới có hơi quá trớn.
(*) Cửu biệt thắng tân hôn: Chỉ tình huống hai người yêu nhau lâu ngày mới được gặp nhau sẽ có những hành động thể hiện tình cảm và cảm xúc mãnh liệt.
Hơn nữa anh đã từng này tuổi, ăn chay bao nhiêu năm mới được an mặn dĩ nhiên là khó lòng kiềm chế được.
Có điều Tô Ngang hiểu được tại sao Giản Nịnh lại có phản ứng như vậy. Là bởi vì lửa dục của anh bùng lên quá nhanh nên không để ý tới cảm nhận của cô.
Tô Ngang nắm lấy tay Giản Nịnh, tiếp tục xin lỗi cô: “Vợ à, em nói đúng, là tại anh không quan tâm tới cảm nhận của em. Anh sai rồi, sau này anh không bao giờ làm những chuyện quá trớn như thế nữa. Sau này em đừng nói tới chuyện ly hôn nữa có được hay không? Anh cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau mà.”
“Lần này là anh không đúng, chúng ta ở cách xa nhau lâu quá nên trong thời gian ngắn anh mới có hơi thái quá. Cho anh một cơ hội đi, sau này anh không như vậy nữa, sau này anh sẽ có chừng mực mà.”
Giản Nịnh cũng không hiểu có phải là do bản thân làm giáo viên hay không mà lại dễ mềm lòng đến vậy.
Vốn dĩ cô đã muốn bàn bạc chuyện ly hôn với anh, nhưng thấy thái độ của Tô Ngang lúc này cô lại không biết phải làm thế nào.
Dáng vẻ tủi thân của Tô Ngang lúc này thật sự là rất đáng thương, hốc mắt anh cũng đỏ lên rồi.
Có lẽ anh chưa từng chịu đựng loại đả kích này, dù sao Giản Nịnh đã chủ động nói tới vấn đề này cho nên cô cũng muốn bình tâm suy nghĩ lại cho kỹ càng.
Giản Nịnh nói với Tô Ngang: “Nếu không thì thế này, dù gì em đã nói là sẽ ở lại đây hai tháng. Hai chúng ta tạm tách ra một tuần, sau một tuần lại bàn bạc, nếu như cảm thấy thật sự không ổn mới tính tới chuyện ly hôn.”
Tô Ngang vốn dĩ không muốn ly hôn, nghe cô nói vậy tuy rằng không muốn nhưng đành phải chấp nhận.
Anh đồng ý với cô: “Được, tạm tách ra một tuần. Em không hài lòng anh ở chỗ nào, cứ nói với anh, anh sẽ sửa.”