Đình Úy phát hiện lão thái thái này thật dễ nói chuyện, đoán chừng là bị người nhà lừa gạt.
Nơi này chính là phủ Tướng quân, vàng và đồ vật quý giá mà hoàng đế ban cho làm sao có thể sẽ bị trộm.
Nếu những thứ này cũng bị trộm, với năng lực này của Tiêu tướng quân còn có tư cách làm tướng quân sao.
Sợ là tranh đấu ở trong nhà.
Trong lòng hắn ta có chút gai mắt với phu thê Tiêu Nguyên Thạch, nghe nói đám người lão thái thái mang nhà cửa và đất đai ở quê nhà bán hết rồi, giữa đường còn bị người cướp, một đường xin cơm đến kinh thành thăm nhi tử.
Đối phương lại có thể lừa gạt lão thái thái như vậy.
Chẳng qua là hắn ta cũng không nói gì nhiều.
Dù sao thì bên trên kêu điều tra kĩ, vậy hắn ta chỉ quản việc điều tra.
Căn dặn người mang toàn bộ đám quản sự canh gác nhà kho cùng người làm liên quan đi.
Vẻ mặt Cát Xuân Như không nhịn được tái đi, nàng ta không nghĩ tới tốc độ của những người này lại nhanh như vậy.
Chỉ tiếc phu quân ra khỏi thành làm việc rồi, nàng ta đã kêu người nhanh chóng đi tìm, nhưng xem ra sợ là không còn kịp nữa rồi.
Vì vậy tự thân cười nghênh đón: “Có phải là có hiểu lầm gì hay không?”
Lão thái thái nhìn thấy bộ mặt vui vẻ nịnh hót này thì càng hận.
Không nhịn được muốn tiến lên khinh miệt, lại bị Ngô thị kéo lại.
Ngô thị thấp giọng nói: “Nương, khóc đi!”
Trước đó Thời Khanh Lạc nói rồi, ở trước mặt người ngoài, lão thái thái phải đóng vai từ mẫu và bà bà tốt, tuyệt đối không thể hung ác với đôi cặn bã này.
Vốn dĩ nàng ta không để trong lòng, nhưng sau khi đến kinh thành nhìn thấy thủ đoạn nhỏ của đồ đĩ Cát Xuân Như, nàng ta cảm thấy rất có đạo lý.
Lão thái thái vừa bị nhắc như vậy, cũng nhớ ra phải đóng vai bà bà tốt mới được.
Gần đây chỉnh đốn đồ đĩ quen rồi, thiếu chút nữa bại lộ trước mặt người khác.
Nhất định là đồ đĩ này cố ý, để cho bà ta bị hủy hoại danh tiếng trước mặt người ngoài.
Vì vậy dùng tay áo lau mắt một cái, trên tay áo có chấm nước gường, nước mắt lập tức chảy ra.
“Ngươi là có ý gì?”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng là bà bà này lấy tiền bạc cùng đồ trong nhà kho sao?”
“Trước đó các ngươi nhất định muốn cho ta quản gia, nói bây giờ trong nhà chưa phân gia, hậu trạch vẫn là để ta đến quản lý cho các ngươi.”
“Ta thấy ngươi quản lý tiêu xài tốn kém, nhi tử của ta có thể lên làm tướng quân cũng là dùng mạng đổi được, vì vậy miễn cưỡng đồng ý.”
“Nhưng sau khi quản lý mới phát hiện tiền bạc trong nhà kho không đúng, đồ vật quý giá lại càng không có.”
“Chỉ sợ bị người khác trộm đi, một cái phủ Tướng quân lớn như vậy, còn phải nuôi nhiều người như vậy, phải làm thế nào?”
“Ngươi lại có thể nói là hiểu lầm, là muốn trách bà bà này xen vào việc của người khác sao?”
Bà ta lộ ra dáng vẻ bị con dâu làm tổn thương: “Hu hu, vậy ta không quản nữa, tiền bạc cùng vật quý giá muốn trộm thì trộm đi.”
Dáng vẻ như vậy làm cho Cát Như Xuân hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Lão thái thái này bị sao thế? Vậy mà còn diễn được một màn như vậy?
Hơn nữa hoàn toàn là nói hưu nói vượn, các nàng chủ động mời bà ta quản lý lúc nào chứ?
Lão thái bà thật là không biết xấu hổ.
Mấu chốt là bà ta trở nên thông minh như vậy từ lúc nào?
Chẳng lẽ lúc ở quê là giả bộ ngu xuẩn?
Lão thái thái vừa khóc vừa đổi trắng thay đen như vậy, làm cho người ta nhìn nàng ta như thế nào đây?
Quả nhiên, Cát Xuân Như phát hiện ánh mắt mà đám người Đình Úy nhìn nàng ta mang theo vẻ không đồng ý.
Nàng ta lập tức lấy Tiêu Nguyên Thạch tìm cớ: “Ta làm sao có thể trách nương? Chỉ là tướng quân không có ở đây, ta sợ chuyện ở nhà kho không làm rõ ràng sẽ có hiểu lầm, khiến cho vị đại nhân này đến một chuyến vô ích.”
Tiêu lão thái đột nhiên không biết phải tiếp lời như thế nào, vì vậy đưa ánh mắt mờ mịt cho Ngô thị.
Ánh mắt Ngô thị đảo quanh: “Nhị tẩu, ngươi như vậy là không đúng rồi.”
“Nương là vì phủ Tướng quân, ngươi không nghe vị đại nhân này nói, vàng cùng đồ vật quý giá mà trước đây Thánh thượng ban cho đều không có ở nhà kho sao?”
“Đồ mà hoàng thượng ban thưởng làm sao có thể vứt đi chứ?”
“Nương mời Kinh đô Phủ doãn tới tra, cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, nếu không thì lão Nhị lại không làm tròn trách nhiệm.”
“Ngươi lại còn trách nương xen vào việc của người khác.”
“Ban đầu là ngươi chủ động muốn nương quản lý, bây giờ lại có ý gì?”
“Nếu như ngươi không nỡ bỏ quyền quản lý, vậy ngươi cứ nói thẳng ra đi, nương cũng không phải loại bà bà không nói đạo lý.”
Tiêu lão thái lau nước mắt nói: “Đúng vậy, nếu như ngươi không muốn ta quản lý, ngươi chỉ cần nói một tiếng, ta trả lại cho ngươi là được.”
Dựa theo lời mà Thời Khanh Lạc viết trong thư, mặt đầy bi thương nhìn Tiêu lão gia tử nói: “Lão đầu, nếu con dâu đã không thích chúng ta ở phủ Tướng quân này, nếu không thì chúng ta lại trở về quê nhà đi?”
Nha đầu kia đã nói rồi, muốn ở lại, còn muốn đứng trên đầu người khác, nhất định phải lật ngược tình thế.
Đến lúc đó, hai súc sinh này còn phải cầu xin bọn họ ở lại, bằng không thì nước miếng của người bên ngoài sẽ dìm c.h.ế.t hai người bọn họ.
Trong lòng Tiêu lão gia tử cũng thương tâm với cách làm của nhi tử và tức phụ.
Mặc dù bọn họ có chút thiên vị, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không để lão Nhị đói bụng!