Lương Hữu Tiêu nhìn thấy Hề Duệ tức giận không nhẹ.
Hắn ta hỏi: “Vậy ngươi định không báo thù?”
Hề Duệ cười nhạo một tiếng: “Làm sao có khả năng? Ta rất dễ tính kế sao?”
“Chỉ là không có biện pháp nào dễ đối phó thôi.”
Hắn ta buông tay: “Cha ta nói nếu muốn làm thì phải làm cho thật đẹp, còn nếu chỉ muốn trừng trị một chút thì thà đừng làm.”
“Huynh đệ, ta nghe xong đều thấy tức thay ngươi.”
Lương Hữu Tiêu ném một hạt đậu phộng vào miệng rồi nói tiếp: “Có muốn chơi chút kích thích không?”
Hề Duệ nhướng mày: “Có trò gì vui?”
Lương Hữu Tiêu ngoắc tay, chờ Hề Duệ nghiêng đầu qua mới nói: “Để cho mọi người ở kinh thành xem kịch của Tiêu Nguyên Thạch.”
Sau đó hắn ta nói với Hề Duệ cách làm của Thời Khanh Lạc.
Hề Duệ hai mắt sáng lên: “Tiêu ca, ý tưởng của huynh thật sự lợi hại, ta thích nó.”
Lương Hữu Tiêu muốn nói rằng ý tưởng này không phải hắn ta nghĩ, cách làm cũng không phải của hắn ta nốt.
Hề Duệ không ngốc: “Huynh cũng có thù oán với Tiêu Nguyên Thạch?”
Bằng không, sao người này nói chuyện riêng với mình, còn nhắc đến Tiêu gia.
Điều quan trọng nhất không thể lập tức nghĩ ra kế tàn độc này như vậy.
Lương Hữu Tiêu cười: “Ta không có thù oán gì với Tiêu Nguyên Thạch, nhưng bằng hữu của ta thì lại có mối thâm thù đại hận với phu thê Tiêu gia.”
“Chủ ý này cũng do nàng nghĩ ra.”
Trước đó Thời Khanh Lạc có nói kể chuyện này cho Hề Duệ biết cugx không sao.
Suy cho cùng, kẻ thù của kẻ thù là bạn, trong tương lai, họ có thể trở thành những người bằng hữu thực sự vì đã cùng nhau làm nên điều tuyệt vời này.
Hề Duệ đột nhiên có hứng thú: “Bằng hữu nào? Giới thiệu cho ta quen biết với?”
Có thể nghĩ ra được kế xấu xa như vậy, hắn ta thích.
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Người đã làm mạt chược và bài.”
“Còn một trò chơi , khi nào xong việc này, ta sẽ đưa nó cho ngươi chơi.”
Hề Duệ không nói nên lời: “Bây giờ huynh có thể cho ta chơi nó luôn được không? “
Lương Hữu Tiêu lắc đầu: “Không được.”
Trái lại không phải là hắn ta không muốn cho Hề Duệ chơi trượt ván.
Thực ra hắn ta đang sắp xếp người tăng năng suất chế tạo ván trượt, nếu để Hề Duệ chơi trước, người khác nhìn thấy rồi chế đồ nhái bán ra, không phải hắn ta sẽ lỗ sao.
Hắn ta còn đang muốn kiếm hũ vàng đầu tiên ván trượt.
Hề Duệ trợn tròn mắt: “Huynh giỏi lắm.”
Lại nói: “Thế bây giờ chúng ta tính kế Tiêu Nguyên Thạch như thế nào?”
Lương Hữu Tiêu nghĩ một hồi rồi nói: “Ngày mai ngươi đến sòng đánh bạc yêu thích của hoàng thúc, cố ý nói mạt chược chơi rất vui. “
“Giới thiệu ông ta chơi mạt chược với chúng ta. Chờ chơi thân rồi, ngươi có thể đưa ra ý kiến và hỏi ông ta xem có muốn chơi trò kích thích hơn không.”
“Tán gẫu tư vị của Tiêu Nguyên Thạch rất tốt, ở sau lưng tên đó cũng thích nam nhân.” .
“Lại đưa thêm cho Hoàng thúc một bình thuốc, ông ta nhất định sẽ cảm thấy rất thích thú.”
Hề Duệ chà xát cánh tay: “Lão nam nhân như vậy có điểm nào tốt cơ chứ, huynh làm cho ta cảm thấy thật ghê tởm.”
Lương Hữu Tiêu trừng hắn ta một cái: “Ngươi không nói như thế, liệu Hoàng thúc có hứng thú với Tiêu Nguyên Thạch sao.”
“Vì cái gì huynh không tự mình đi nói.” Hề Duệ hỏi.
Lương Hữu Tiêu vặn ngược lại: “Là ngươi với Tiêu gia có thù oán với nhau chứ ta đâu có thù oán gì với bên đó.”
“Ta chỉ thích ngồi xem kịch mà thôi, ngươi không muốn nói thì thôi dù sao nó chẳng có hại gì cho ta cả.”
Hề Duệ: “…” Cái tên hỗn xược này nhất định đang đợi hắn ta mắc bẫy.
Nhưng mà sự việc kích thích như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Hắn ta gật đầu: “Được rồi, ta đi.”
Lương Hữu Tiêu không nhịn được mà hỏi: “Này, nếu chuyện này mà thành công cha ngươi liệu có đánh gãy chân ngươi không?”
Hề Duệ: “…” Nhất định sẽ.
Hắn ta cười: “Hehe hehe, nếu chân ta bị gãy, ta nhất định sẽ nói huynh cũng tham gia, chủ ý này là do hai người chúng ta cùng nhau thương lượng.”
“Đã là huynh đệ thì hoạn nạn phải có nhau.”
Lương Hữu Tiêu: “…” Hắn ta không có huynh đệ nào lại hố nhau như vậy.
Chẳng qua cả hai đều là người không chịu ngồi yên, không sợ trời không sợ đất.
Dù có bị đánh gãy chân cũng sẽ làm.
Cho nên mấy ngày nay dự phòng đi dỗ dành mấy lão thái thái vui vẻ…
Ngày hôm sau, Hề Duệ đến một sòng bạc.
Quả nhiên hắn ta gặp được Hoàng thúc, sau đó hắn ta tới gần làm bộ chơi vài ván nhưng khuôn mặt lại không có mấy hứng thú
“Mua lớn nhỏ thật nhàm chán, vẫn là mạt chược chơi vui hơn.”
Hoàng thúc vừa vặn nghe được lời này: “Mạt chược chơi như thế nào?”
Gần đây ông ta cũng nghe nói hai vị lão quốc công thích gọi người chơi cái gọi là “Mạt chược”.
Nhưng bình thường bọn họ không giao lưu gì, hơn nữa hai vị kia từ chiến trường đi ra, nồng nặc mùi m.á.u tanh, ông ta không thích cũng không muốn ngồi cùng nhau.
Tất nhiên hai vị kia cũng không thích chơi cùng ông ta.
Vừa nghe Hề Duệ nói ông ta không nhịn được hỏi
Hề Duệ ngay lập tức giới thiệu với ông ta cách chơi mạt chược: “Bây giờ ta muốn tìm Lương Hữu Tiêu chơi mạt chược, nếu Hoàng thúc có hứng thú có thể cùng đi.”
Hoàng thúc đồng ý không chút do dự: “Được!”
Ông ta khoác vai Hề Duệ: “Tiểu tử ngươi không tồi, ta thích bằng hữu như ngươi.”
Cặp bằng hữu ăn chơi trác táng cứ như vậy ra đời, chỉ đơn giản thế thôi.
Vì vậy, cả hai đến trà lâu mà Lương Hữu Tiêu đang ngồi, bắt đầu chơi mạt chược.
Tất nhiên cũng dạy ông ta cách chơi bài.
Tuy nhiên, Hoàng thúc càng thích chơi mạt chược hơn, vì thế ngày hôm sau chủ động đến tìm bọn họ.