Thấy con trai cưỡng ép mang đồ đĩ nhỏ kia trở về phòng, lão thái thái cười lạnh trong lòng.
Ngô gia chạy thoát mùng một không chạy được mười lăm, sau nay nhi tử bà ta sẽ ở trong nhà Ngô gia.
Bà ta thu hồi suy nghĩ, quay đầu cười nói: “Khanh Lạc, đầu óc của tức phụ tứ thúc của cháu không tốt lắm, cũng đừng thấy làm lại.”
Ngô Tế Tế bị đẩy về phòng nghe nói như vậy: “…” Đầu óc của bà mới không tốt, đầu óc của cả nhà các ngươi đều không tốt.
Nàng ta sắp bị mấy thôn phụ này hành hạ điên rồi.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Tất nhiên ta sẽ không so đo với người đầu óc có vấn đề.”
“Ta thấy nô tỳ kia của tức phụ tứ thúc không tệ, cho nên muốn để mỗi sáng nàng ta đến xưởng giúp ta làm chút chuyện.”
Nàng lại hỏi: “Các người không ngại chứ?”
Đám người lão thái thái khoát tay: “Không ngại, ngươi cứ việc dùng đi.”
Mặc dù không biết nha đầu này muốn làm gì, nhưng chắc không phải chuyện tốt lành gì.
Gần đây Đào Liễu diêm dúa quyến rũ kia chạy đi muốn câu dẫn Tiêu Hàn Tranh, bọn họ đều biết.
Cho nên bọn họ đều cho rằng, đây là Thời Khanh Lạc muốn thu thập hồ ly tinh.
Đứng cách đó không xa, Đào Liễu không chỉ thấy được thái độ của nhà Thời gia đối xử với Thời Khanh Lạc, mà còn nghe được lời của bọn họ.
Nàng ta thật sự không ngờ đến, đám người Thời gia hung hăng khó dây dưa, trước mặt Thời Khanh Lạc lại như chuột thấy mèo,
Trước kia sao nàng ta lại xem thường thôn cô này, còn nghĩ là người rất đối phó, đột nhiên cảm thấy mình thật ngây thơ.
Từ đó cũng không còn có dũng khí câu dẫn Tiêu Hàn Tranh, đối nghịch với Thời Khanh Lạc nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Đào Liễu đều đi đến nhà cũ của Tiêu Hàn Tranh.
Mỗi ngày ngôn hành cử chỉ đều thay đổi, cách ăn mặc trang điểm giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Từ một hồ ly tinh, biến thành tiểu bạch thỏ thanh thuần.
Lại qua mấy ngày, đột nhiên Đào Liễu biến mất.
Trừ Thời lão tứ trong Thời gia cảm thấy đáng tiếc, không có thu người làm ngoại thất ra, những người khác đều không có vấn đề gì.
Đối với Thời Khanh Lạc lại càng sợ hãi, sự biến mất của hồ ly tinh kia, khẳng định có liên quan đến nha đầu này.
Theo sự biết mất của Đào Liễu, còn có nam nhân trung niên đưa nàng ta đến huyện Nam Khê nữa.
Đại lao trong huyện thành có thêm một tên phạm nhân, kinh thành có thêm một nữ cô nhi thăm người thân.
Ba ngày sau khi Đào Liễu mất tích, mấy chiếc xe ngựa đắt tiền đi vào trong thôn, trực tiếp đi đến nhà mới Tiêu gia.
Lúc này mấy người Thời Khanh Lạc đang ngồi trong sân uống trà.
Tiếng gõ cửa vang lên, tùy tùng của Phỉ Dục Triết đi mở cửa.
Thấy ba người ở ngoài cửa, tùy tùng ngẩn người, lập tức cung kính chào hỏi.
Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh nhìn sang, chỉ thấy Lương Hữu Tiêu dẫn theo một thiếu niên có khí chất bất tuân bướng bỉnh đi vào.
Sau lưng còn có một nữ tử mặc y phục màu tím nhạt, bên hông của nàng ấy còn treo một cây roi.
Phỉ Dục Triết thấy ba người này, không nhịn được vuốt trán.
Càng sợ cái gì thì cái đó đến, tên khốn Lương Hữu Tiêu này, chẳng những dẫn tiểu ma vương Hề Duệ đến đây, lại còn dẫn nữ ma vương đến nữa.
Lương Hữu Tiêu vào cửa đã cười vẫy tay với mấy người bọn họ: “Ta trở về rồi.”
Tiêu Hàn Tranh liếc nhìn Hề Duệ và nữ tử kia, khẽ mỉm cười: “Hoan nghênh trở về.”
Tất nhiên hắn biết hai người này.
Thời Khanh Lạc nói: “Không giới thiệu một chút?”
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Đây là Hề Duệ, người trẻ tuổi quần áo lụa là đứng đầu kinh thành.”
Hề Duệ vừa đi vào, bị giới thiệu như vậy, thiếu chút nữa lảo đảo một cái.
Hắn ta trợn mắt trừng Lương Hữu Tiêu: “Làm như huynh không phải là quần là áo lụa vậy.”
Lương Hữu Tiêu kiêu ngạo nói: “Ta là một quần là áo lụa có chí hướng xa, không giống với ngươi.”
Hề Duệ muốn phun nước miếng lên mặt hắn ta: “Huynh còn giả bộ.”
Lương Hữu Tiêu lười phản ứng đến hắn ta, chỉ nữ tử đã đi đến trước mặt: “Vị này là Tịch Dung – nữ hầu gia duy nhất và đầu tiên của Đại Lương.”
Tịch Dung liếc mắt nhìn Thời Khanh Lạc: “Ván trượt là do ngươi làm?”
Trên đường đến đây, Lương Hữu Tiêu nói không ít chuyện liên quan đến Thời Khanh Lạc cho bọn họ.
Thời Khanh Lạc đứng lên, tự nhiên hào phóng cười nói: “Ra mắt hầu gia, ván trượt đúng là do ta làm.”
Tịch Dung đi đến trước mặt Thời Khanh Lạc: “Vậy chắc ngươi biết chơi đi?”
Nàng ấy vô cùng thích trượt ván, âm thầm đi theo đám người Hề Duệ chơi một đoạn thời gian.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Tạm được đi.”
Tịch Dung trực tiếp mới: “Vậy chúng ta đi chơi một chút đi?”
Thời Khanh Lạc vừa nghe đã biết bối cảnh của vị nữ hầu gia không đơn giản, nếu muốn có được sự thừa nhận của đối phương, vậy cũng chỉ dùng ván trượt để chinh phục.
Nàng cũng không ưỡn ẹo: “Được!”
Tịch Dung lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi đi vào Tiêu gia: “Sảng khoái.”
Ở kinh thành nàng ấy không thích chơi đùa với những nữ tử khác, cũng bởi vì những nữ tử thế gia kia đều là mấy người nũng nịu õng ẹo.
Ví dụ như ván trượt này, rõ ràng rất muốn chơi, nhưng lại xấu hổ không dám chơi với nhau.
Tịch Dung mang theo ván trượt cải tiến từ kinh thành, đoàn người đi ra sân.