Hoàng đế cười lạnh, nhi tử này thật là bị nữ nhân ác độc đó làm cho đầu óc mê muội rồi.
Ngài thật không nhìn ra nữ nhân ác độc như vậy có chỗ nào tốt.
Càng không kiềm được nghĩ đến vị mẫu phi của tên vương gia ở đất phong kia.
Năm đó bà ta được sủng ái nhất hậu cung, vừa khoe khoang lại ác độc, ép mẫu tử bọn họ nhẫn nhịn nhượng bộ, chỉ cần ai đó trong hậu cung được sủng ái, không bao lâu nhất định sẽ xui xẻo.
Hoàng đệ của ngài không nhiều, còn đều là “công lao” của nữ nhân kia, sau khi bà ta được sủng ái sinh ra hoàng tử, những người mang thai phía sau, hầu như đều bị hư thai.
Ngài cũng suýt c.h.ế.t trong tay nữ nhân ác độc kia hai lần.
Quan trọng là tiên đế giống như bị mù vậy, vẫn rất sủng ái bà ta.
Cho nên nhìn thấy nhi tử như vậy, ngài lập tức nổi giận.
“Bắt đầu từ hôm nay, công việc trong tay ngươi giao cho lão Nhị, ngươi cũng đừng lên triều, đợi ngươi xử lý xong chuyện trong phủ hoàng tử trước rồi nói sau.”
Lúc đầu cũng không nên vì nhi tử cầu xin mà gả Phục Văn Tranh cho nhi tử.
Còn có lão nhị muốn xem kịch vui, không có cửa đâu.
Ngài nhìn hai nhi tử này chỉ cảm thấy phiền lòng.
Xem ra cũng nên để cho thái tử vào triều rồi.
Không đợi Tam hoàng tử nói thêm gì nữa, hoàng đế đứng lên nói: “Bãi triều!”
Nhìn ra ngài rất không vừa lòng với chuyện của Tam hoàng tử phi.
Mà trừng phạt kia, cũng càng làm cho người ta kinh ngạc.
Không ai nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, Phục thị không chỉ bị mất đi vị trí hoàng tử phi, mà còn bị cách chức thành thị thiếp.
Thật không muốn nói, một chiêu này của hoàng đế thật độc.
Với tính khí kiêu ngạo ngang ngược như vậy của Phục thị, sau khi bị cách chức thành thị thiếp, làm sao có thể chịu được uất ức này.
Nhưng đây là thánh chỉ mà hoàng đế ban xuống, ả có uất ức cũng phải nhịn.
Hơn nữa không có thân phận Tam hoàng tử phi, ả còn có thể làm loạn tùy ý như vậy sao? Tất nhiên là khó rồi.
Mọi người cũng đã nhìn ra, hôm nay hoàng đế chính là cố ý, xem chừng là muốn trút giận cho Thời Khanh Lạc.
Không thể không nói, chuyện này hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ.
Xem ra hoàng đế rất coi trọng Thời Khanh Lạc đó, nếu không sẽ không làm như vậy.
Nhìn những người ra mặt trong triều vào hôm nay, nếu nói không có bóng dáng của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc, bọn họ mới không tin.
Trước đây bọn họ quá xem thường hai phu thê này rồi.
Bè cánh của Tam hoàng tử sắp tức chết, trong lòng mỗi người đều mắng Phục Văn Tranh một lần.
Cái gọi là đồng đội ngu như heo, chính là như vậy!
Tam hoàng tử Lương Hành Tiêu nhìn bộ dáng phụ hoàng lạnh mặt rời đi, hắn ta biết đây là bị mình chọc giận.
Lúc này trong đầu hắn ta cũng hoàn toàn m.ô.n.g lung, không hiểu mình nên làm cái gì bây giờ?
Hắn ta vất vả lắm mới tranh đoạt được một cơ hội vào triều, bây giờ cái gì cũng không có?
Còn về chuyện giận cá c.h.é.m thớt lên người Phục Văn Tranh, Lương Hành Tiêu giận cá c.h.é.m thớt không nổi, dù sao người cũng do hắn ta cầu xin mà có được.
Xem như mình tự hại mình đi.
Hắn ta có chút thất thần đi ra đại điện, vừa lúc đụng phải Nhị hoàng tử cũng có sắc mặt không tốt.
Lương Hành Tiêu miễng cưỡng mỉm cười, “Nhị ca, hiện tại ngươi vừa lòng chưa?”
Nếu như Phục Văn Tranh không phải vì Nhị ca, vì sao lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lương Hành Thiều nhướng mày, “Ta vừa lòng cái gì? Chính hoàng tử phi của ngươi làm chuyện ngu xuẩn, có liên quan gì tới ta?”
Hiện tại hắn ta cũng rất buồn bực đây.
Phục Văn Tranh đột nhiên làm như vậy, chẳng những làm hắn ta khó mượn sức của Thời Khanh Lạc, còn phá hư những kế hoạch đã bố trí trước đó của hắn ta.
Lão Tam và Giang Nam bên kia qua lại chặt chẽ, Lương Hành Thiều đã ám chỉ Phục Văn Tranh trộm những sổ sách kia ra. Hiện tại từ Hoàng tử phi bị phế thành thị thiếp, sợ là muốn trộm lại càng khó khăn hơn.
Đương nhiên, nếu như lão tam đầu óc có vấn đề, còn sủng ái nữ nhân đó, vậy kế hoạch của hắn ta cũng có thể tiếp tục tiến hành.
Trên mặt Lương Hành Tiêu lộ vài phần châm chọc, “Không liên quan đến huynh, đúng là không biết xấu hổ.”
“Huynh tự thu xếp ổn thỏa đi.” Hắn ta nói xong câu này sau đó xoay người rời đi.
Phụ hoàng đã giao lại mọi việc hắn ta đang làm cho Nhị hoàng huynh, vậy thì cứ nhìn xem Nhị hoàng huynh này có thể tiếp tục được hay không.
Nhìn Lương Hành Tiêu lạnh mặt rời đi, sắc mặt Lương Hành Thiều càng khó coi.
Lương Hành Tiêu trở lại phủ Tam hoàng tử, lập tức nghe được quản gia tới bẩm báo.
“Điện hạ, hoàng tử phi vẫn luôn làm loạn, nói là muốn gặp người.”
Lương Hành Tiêu xoa mi tâm, “Lại có chuyện gì xảy ra?”
Hắn ta vừa ra khỏi cung đã hồi phủ, cho nên sắc lệnh phế truất hoàng tử phi vẫn chưa tới.
Quản gia trả lời: “Thái Hậu nương nương phái vài ma ma dạy quy củ trong cung tới, nói là muốn cho hoàng tử phi học quy củ.
Quản gia thật cẩn thận mà nhìn Tam điện hạ, lúc này mới lại nói: “Nói nàng không quy củ, làm mất mặt hoàng thất, nếu như không học tốt được thì đừng hòng ra khỏi phủ.”
Lương Hành Tiêu cảm thấy mệt mỏi, không nghĩ tới Thái Hậu cũng sẽ nhúng tay vào việc này.
Chẳng qua nghĩ tới ngày hôm qua Hề Duệ tiến cung cầu kiến Thái Hậu, không bao lâu Tịch Dung cũng đi rồi trở về hoàng cung.
Chắc là hai người nãy đã nói gì đó ở trước mặt Thái hậu, vậy mới có chuyện ngày hôm nay.
Lần đầu tiên Lương Hành Tiêu nhận được cảm giác cả lòng và người đều mệt mỏi, “Vậy cứ để cho nàng học tốt mấy quy củ đó đi.”
Phục Văn Tranh đúng thật là rất quá đáng, hôm nay những quan viên ngự sử trên triều đình cũng được mở rộng tầm mắt.
Lương Hành Tiêu vẫn luôn cho rằng ả chỉ điêu ngoa tùy hứng, có chút bá đạo, nhưng cũng bởi vì có tính cách như vậy làm cho hắn ta có một loại cảm giác mới mẻ.
Cũng không nghĩ tới, ả lại độc ác, tàn nhẫn đến vậy.
Làm hắn ta khó chịu nhất là, ả lại đi đối phó những nữ tử đó đều có quan hệ với Nhị hoàng huynh.
Phục Văn Tranh vẫn còn muốn gả cho Nhị hoàng huynh?
Có phải hắn ta đã làm sai rồi hay không?
Lương Hành Tiêu phân phó, “Về sau không cần gọi nàng là Tam hoàng tử phi nữa.”
Quản gia vẫn chưa kịp phản ứng, “Vậy phải xưng hô như thế nào? Không gọi như vậy, nô tài sợ hoàng tử phi sẽ không vui.”
Lương Hành Tiêu nói: “Hôm nay ở triều đình, phụ hoàng đã phế nàng, cho nàng làm thiếp, về sau nàng chỉ là thiếp thị của phủ Tam hoàng tử, đã hiểu chưa?”
Quản gia trong lòng kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới Tam hoàng tử phi sẽ bị phế thê làm thiếp.
Chuyện như vậy ở hoàng thất là lần đầu tiên nghe nói, phải phạm sai lầm lớn đến chừng nào mới có thể chọc giận Hoàng Thượng hạ thánh chỉ như vậy!
“Dạ!” Quản gia vội vàng cung kính nói.
Lương Hành Tiêu nghĩ gì đó, vẫn đi ra hậu viện xem một chút.