Người của Cát Xuân Như tra được, cứ cách hai ngày Tiêu Nguyên Thạch lại đi đến một cái viện, ngồi tầm một, hai canh giờ mới đi.
Hôm nay Cát Xuân Như dẫn người đến viện đó.
Tiêu lão thái vừa nhìn thấy bộ dáng của Cát Xuân Như, đã biết là muốn đi bắt ngoại thất.
Hai ngày trước bà ta đã nghe được lão thái cách vách nói, vô tình nhìn thấy lão nhị cưỡi ngựa đưa một nữ tử về nhà.
Vì thế nói với Đại Lang: “Ngươi đi tìm nhị thúc của mình tới đây.”
Không có lão nhị ở đây, vở tuồng này sẽ không dễ diễn.
Bà ta muốn mang người về phủ tướng quân.
Tiêu Đại Lang vô cùng hận Cát Xuân Như, nên không do dự nói: “Vâng.”
Sau đó liền xuống xe ngựa.
Bên kia, người của Tiêu Hàn Tranh cũng thu được tin tức.
Tiêu Hàn Tranh biết tiểu nương tử vẫn luôn thích xem náo nhiệt giữa cha và Cát Xuân Như, vì thế lập tức gọi nàng cùng đi đến đó.
Thậm chí hai người còn đến trước cả đám người Cát Xuân Như.
Tiêu Hàn Tranh cũng thuê một cái viện cách vách, để theo dõi Đào Liễu và người phụ thân cặn bã kia.
Đúng lúc viện này có gác mái, đứng ở trên đó, vừa vặn có thể nhìn được tình huống trong phòng viện bên cạnh.
Rốt cuộc xem tuồng ở bên ngoài có chút nguy hiểm, nếu người phụ thân cặn bã kia thấy bọn họ ở đó, tám phần mười sẽ nghĩ rằng Đào Liễu là do bọn họ sắp xếp.
Hiện tại tất cả tâm tư của Cát Xuân Như đều đặt ở chỗ Tiêu Nguyên Thạch có phải dưỡng ngoại thất bên ngoài hay không, nên không để ý đám người lão thái thái đi phía sau.
Đến cửa viện.
Xuống xe ngựa, nha hoàn bên cạnh Cát Xuân Như tiến lên gõ cửa.
Sau đó, một nha hoàn ra mở cửa: “Các người tìm ai?”
“Bọn ta tìm Liễu Như.”
Cát Xuân Như đã hỏi rõ, tên của chủ nhân căn viện này.
Nha hoàn tò mò hỏi: “Các người muốn tìm tiểu thư nhà ta làm gì?”
Cát Xuân Như bực bội, lập tức xuống xe ngựa: “Đương nhiên là có việc.”
Nàng ta nói với bà tử phía sau nha hoàn: “Đi vào.”
Vì thế mấy người lập tức đẩy nha hoàn kia ra, giúp Cát Xuân Như tiến vào.
Lúc nãy Đào Liễu, hiện tại là Liễu Như đang ngồi trong viện, giống như đã biết trước việc Cát Xuân Như sẽ đến đây.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ váy màu vàng nhạt, mang theo sự nhẹ nhàng động lòng người, “ Vị phu nhân này, các người đây là tự tiện xông vào nhà dân.”
Cát Xuân Như nhìn người ở trong viện, lập tức cảm thấy nữ nhân này chính là hồ ly tinh, trước mặt nữ nhân vẫn làm ra bộ dạng quyến rũ kia.
Nha hoàn bên cạnh nheo mắt lại: “Tại sao lại là ngươi?”
Cát Xuân Như nghe thấy vậy, quay đầu lại hỏi: “Ngươi biết nàng ta”
Nha hoàn lập tức tiến sát vào tai Cát Xuân Như, nói: “Phu nhân, đây chính là Đào Liễu, nha hoàn mà người sắp xếp đi huyện Nam Khê.”
Tuy Cát Xuân Như sắp xếp Đào Liễu đi câu dẫn Tiêu Hàn Tranh, lại sợ bị người ta tìm được nhược điểm, nên không tự mình ra mặt.
Cả chuyện mua tỷ muội Đào Liễu, cũng là sai người làm.
Cát Xuân Như ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Đào Liễu: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đào Liễu dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Cát Xuân Như: “Phu nhân, người là? Chúng ta đã gặp qua sao? Ta không quen biết người.”
Tất nhiên Liễu Như không thể để lộ thân phận được.
Cát Xuân Như cười lạnh: “Ngươi cứ giả vờ đi.”
Nàng ta lại hỏi: “Có phải phu thê Tiêu Hàn Tranh, sai ngươi tới câu dẫn tướng quân?”
Khó trách đột nhiên Đào Liễu biến mất, hoá ra là trở về Kinh thành.
Thôn trang nhốt muội muội Đào Liễu, nửa tháng trước cũng đột nhiên bị cháy.
Xem ra người vẫn chưa chết.
Nữ nhân này thật lớn mật, dám trở về đối nghịch với nàng ta.
Đào Liễu vẫn giả vờ không biết nói: “Phu nhân, phu thê Tiêu Hàn Tranh là ai? Người đang nói cái gì vậy?”
“Hơn nữa tại sao người lại vũ nhục người khác như vậy? Ta và Tiêu tướng quân vô cùng trong sạch.”
Cát Xuân Như nhìn bộ dạng kệch cỡm của nàng ta lập tức cảm thấy ghê tởm, không nhịn được tiến lên vung một bạt tai: “Tiện nhân, ngươi cho rằng nói không biết, ta sẽ tha cho ngươi sao?”
“Người đâu, dẫn tiện nhân này đi cho ta.”
Bị người mà nàng ta đưa đến chỗ Tiêu Hàn Tranh, hiện tại lại trở thành ngoại thất của Tiêu Nguyên Thạch, Cát Xuân Như sắp tức c.h.ế.t rồi.
Đào Liễu đảo mắt đã thấy có mấy người ở cửa, lập tức khóc lóc nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Ta và Tiêu tướng quân là bằng hữu, nếu các ngươi nếu dám làm vậy với ta, ngài ấy nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”
Cát Xuân Như nghe được những lời này, lập tức tức giận đến đỏ mắt.
Không nhịn được lập tức lại trở tay vung tiếp một cái bạt tai: “Tiện nhân, còn nói không câu dẫn tướng quân.”
“Ta sẽ để ngươi đến từ đâu, hôm nay sẽ bắt ngươi trở về nơi đó.”
Cứ đưa con hồ ly tinh này về thanh lâu, để cho nó làm nha hoàn hầu hạ hạ đẳng nhất.
Chờ sau khi bị nam nhân khác chạm qua, với tính tình của Tiêu Nguyên Thạch, chắc chắn sẽ không còn hứng thú nữa.
Tất nhiên Liễu Như nhìn ra suy nghĩ của Cát Xuân Như, trong lòng lập tức sinh thêm vài phần hận ý.
Quả thật nữ nhân này thật độc ác.
Hơn nữa, chính Cát Xuân Như cũng là ngoại thất, tất nhiên cũng không phải loại người đứng đắn gì.
Rất nhanh, hai bà tử đã đi qua bắt lấy Đào Liễu.
Nàng ta khóc kóc giãy dụa, trong miệng còn kêu: “Đại tướng quân ngài ở đâu, đại tướng quân mau tới cứu ta.”
Cát Xuân Như càng thêm ghen ghét: “Dùng khăn lấp kín miệng nó lại.”
Nha hoàn bên cạnh vừa muốn động thủ, Tiêu lão thái lập tức mang người đi vào.
“Chậm đã.”
Lão thái thái lạnh lẽo liếc nhìn Cát Xuân Như: “Đồ độc phụ nhà ngươi này, ngươi là đồ gá mái không biết đẻ trứng, bây giờ lại muốn đuổi nữ nhân mà con trai ta nuôi bên ngoài đi sao, tại sao ngươi lại ác độc như vậy?”