Lần đầu tiên Lương Hành Thần gặp Tiêu Hàn Tranh với Thời Khanh Lạc, quả nhiên không giống như người đến từ huyện thành nhỏ.
Y thức thời, chủ động nói: “Phụ hoàng, con lui xuống?”
Hoàng đế nâng tay lên: “Không cần, ngươi tiếp tục mài mực đi.”
Sắc mặt của Lương Hành Thần không thay đổi: “Vâng!”
Thời Khanh Lạc nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cũng đại khái đoán được người này chính là thái tử làm việc khiêm tốn.
Từ chuyện này cũng có thể thấy, hoàng đế tin tưởng và coi trọng Thái tử ra sao.
Sai bảo mài mực, cảm giác hoàng đế đang thể hiện thân thiết với Thái tử.
Hoàng đế có ấn tượng rất tốt với Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Vì thế ban ngồi cho hai người.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng không có sợ hãi hay rụt rè gì, nếu hoàng đế đã ban ngồi thì cứ ngồi thôi.
Đầu tiên, hoàng đế tán gẫu mấy câu với hai người.
Sau đó, nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Ngươi là đồ đệ của thần y?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, đúng vậy.”
“Trẫm nghe nói y thuật của ngươi đã hoàn toàn kế thừa yên bát của thần y, chắt trai của Phỉ lão chính là nhờ ngươi chữa khỏi bệnh. Ngươi có am hiểu về mặt điều dưỡng cơ thể không?”
Nghe hoàng đế hỏi như vậy, Tiêu Hàn Tranh lập tức hiểu, đây là muốn làm gì.
Hắn cười trả lời “Về mặt này xem như còn am hiểu.”
Hoàng đế đã ba mươi tuổi, phong cách làm việc cũng không phải người bảo thủ.
Cho nên ngài rất thích những người mình coi trọng có tự tin, trả lời không giấu diếm.
Bởi vậy, ngài thật sự vừa lòng với câu trả lời của Tiêu Hàn Tranh.
“Chắc ngươi đã từng nghe nói về Nghệ Vương rồi, cũng chính là Hoàng đệ của trẫm, bởi vì sinh non không đủ tháng, nên cơ thể vẫn luôn cần điều dưỡng. Sư phụ của ngươi lúc còn sống, có kê một phương thuốc, sau khi dùng cũng rất tốt.”
Ngài nói thẳng vào vấn đề: “Đáng tiếc, bây giờ sư phụ của ngươi mất rồi, cho nên trẫm muốn ngươi giúp đỡ, tiếp tục điều dưỡng cơ thể cho Nghệ Vương.”
Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh không thể từ chối được: “Vâng!”
Hoàng đế suy nghĩ rồi nói: “Qua hai ngày nữa, trẫm sẽ bảo Nghệ Vương tự đến tìm ngươi.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được.”
Hoàng đế biết Tiêu Hàn Tranh phải tham gia vào thi Hội, nên tùy tiện hỏi hắn vài câu có liên quan.
Tiếp theo đó, ngài lại nhìn Thời Khanh Lạc, giống như đang nói giỡn: “Trẫm nghe nói, ngươi muốn vào cung dâng phương pháp gì đó?”
Thời Khanh Lạc nghĩ thầm quả nhiên đến rồi, cũng may nàng có chuẩn bị.
Nàng cười, trả lời: “Đúng là dân phụ muốn tiến cung dâng lên phương pháp.”
“Chẳng qua thân phận thấp kém, không phải muốn vào cung thì vào cung được, cho nên còn đang chuẩn bị nhờ Tịch Dung giúp nói trước với hoàng thượng. Ai ngờ rằng, hôm nay hoàng thượng đã triệu kiến trước rồi. Hoàng thượng thật sự thần cơ diệu toán.” Có lúc phải biết cách nịnh nọt.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Hoàng đế càng tươi hơn.
“Nha đầu nhà ngươi, miệng thật lanh lợi.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Lời của dâng phụ đều là thật.”
Hoàng đế cười khẽ nói: “Vậy, lần này ngươi dâng lên phương pháp gì?
Thời Khanh đưa ánh mắt nhìn Tiêu Hàn Tranh: “Dân phụ muốn làm cao su”
Tiêu Hành lấy trong lồng n.g.ự.c ra một tờ giấy nhỏ lúc trước thê tử mình vẽ, đưa cho Đại thái giám.
Hoàng đế nhận tờ giấy nhìn xem, chỉ nhìn thấy trên tờ giấy có một bức tranh vẽ hình cây, bên cạnh giới thiệu dáng vẻ và đặc tính của cây đó.
Trên tờ giấy thứ hai, còn có cách cạo như thế nào.
Ngài tò mò hỏi: “Cao su này dùng thế nào?”
Lương Hành Thần cũng rất hiếu kỳ nhìn Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc cười, trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, tác dụng của cao su này rất nhiều. Có thể dùng làm ruột bánh xe, hiện tại bánh xe ngựa của chúng ta có thể thay bằng bánh xe cao su thì khi chạy sẽ tránh sốc nảy, còn có thể tăng tốc độ, chạy vững vàng thoải mái hơn. Còn có thể dùng làm đế giày, như vậy sẽ không dễ dàng bị thấm nước. Cũng chính là dù có giẫm xuống nước, hay đi trong tuyết, giày cũng sẽ không bị ướt, còn rất bền.”
“Hoặc có thể dùng cao su làm giày đi mưa, ngày mưa có thể tùy ý đạp trên mặt đất mà không sợ ướt tất hay ống quần. Còn có thể làm keo dán đồ vật gì đó nữa.”
Ví dụ như làm hũ gì đó, dùng cao su dán xung quanh hũ, như vậy không khí sẽ không lọt vào, đồ bên trong sẽ không biến chất.
“Còn nữa, trên máy móc cũng có thể dùng cao su. Cao su còn có rất nhiều cách dùng khác, đến lúc đó người của Công bộ có thể thử xem.”
Nghe xong lời nàng nói, hoàng đế thật cảm thấy hứng thú với đế giày và giày đi mưa.
Mùa đông ở Bắc Cương thường xuyên có tuyết. Nếu tương lai có thể chế tạo được giày này với số lượng lớn, tướng sĩ Đại Lương bọn họ đều mang giày không bị thấm nước, vậy sẽ là một ưu thế.
Còn có có keo dán gì đó, chắc cũng sẽ hữu dụng.
Cải tạo bánh xe, theo lời của Thời Khanh Lạc cũng có thể sử dụng.
Đặc biệt bây giờ sau khi lót sàn xi măng xong, có thể làm cho tốc độ xe ngựa nhanh hơn, càng vững chắc, chuyện này có rất nhiều lợi ích.
Ngài hỏi: “Cao su chỉ dùng cách này để nạo ra thôi sao?”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Đúng vậy, cần trực tiếp nạo từ trên cây ra giống như cạo mủ sơn vậy, cũng phải cạo sơn từ trên cây. Dựa theo cách dân phụ viết trên tờ giấy, có thể cạo ra cao su.”
Hoàng đế vuốt cằm, hỏi tiếp: “Vậy ngươi biết cây cao su này ở nơi nào có không? Đại Lương lớn như vậy, không có nơi khoanh vùng, muốn tìm cây này cũng thật tốn thời gian và sức lực.”
Thời Khanh Lạc cười trả lời: “Dân phụ từng nghe sư phụ nhắc đến, cây cao su này ở Quỳnh Châu, Mân Giang, Lĩnh Nam và Nam Triều.”
Hoàng đế vừa nghe đã biết Thời Khanh Lạc có chuẩn bị mới đến, trong lòng cũng rất hài lòng.
Tuy nàng chỉ là một tiểu phụ nhân, nhưng có lòng với triều đình, nghĩ đến phương pháp gì cũng lập tức dâng lên, thật không tệ.
Ngài cũng càng coi trọng Tiêu Hàn Tranh vài phần.
“Được rồi, trẫm phái người đến Quỳnh Châu, Mân Giang với mấy địa phương ở Lĩnh Nam tìm kiếm thử.”
Nam Triệu thật sự cách quá xa, nên không cần gây sức ép.