Bọn họ nhận được tin tức của phủ Tướng quân, Cát Xuân Di vì Cát Xuân Như mà ra mặt mỉa mai phụ thân cặn bã một phen.
Khiến cho phụ thân cặn bã bị ép hủy bỏ cấm túc với Cát Xuân Như.
Cũng có thể là thực sự tức giận rồi, hoặc là sợ Cát Xuân Như phát hiện ra chuyện Đào Liễu mang thai.
Vì vậy hôm sau, lập tức mang theo ái thiếp đến điền trang nghỉ ngơi.
Chắc chắn cũng ít nhiều biết được tiểu kiều thê của ông ta có bao nhiêu cay độc, sợ hài tử trong bụng Đào Liễu bị làm hại.
Ở điền trang nuôi dưỡng cho tới lúc đi Bắc Cương, hẳn là thai nhi cũng đã ổn định.
Tiêu Hàn Tranh cong môi: “Tất nhiên trước tiên phải báo tin cho ông ta trở lại.”
Ánh mắt Thời Khanh Lạc sáng lên: “Người của chàng đã báo tin cho phụ thân cặn bã rồi?”
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Ừ, chạy đi thông báo cho thân tín của phụ thân cặn bã rồi.”
“Tin là tối nay phụ thân cặn bã nhất định sẽ hồi kinh.”
Kịch hay như vậy, làm sao có thể để cho phụ thân cặn bã biết trễ hai ngày chứ.
Hắn lại nói: “Coi như là lễ vật mà chúng ta tặng cho phụ thân cặn bã trở về Bắc Cương.”
Cũng không biết phụ thân cặn bã có ngạc nhiên mừng rỡ không.
“Phì!” Thời Khanh Lạc cười, khẽ cấu cánh tay hắn một cái: “Thật xấu xa.”
Chẳng qua là nàng thích.
Mà lúc này, trong một điền trang ở ngoại ô kinh thành.
Bởi vì sơn trang suối nước nóng đã tặng cho Tiêu Bạch Lê, Tiêu Nguyên Thạch cũng chỉ có thể đưa ái thiếp đến một điền trang khác.
Ông ta mua chỗ này lúc vừa trở lại kinh thành không bao lâu, còn mua trên trăm mẫu đất ở bốn phía. Thịt và rau củ mà phủ Tướng quân ăn, cơ bản đều lấy từ điền trang này.
Lúc này ông ta đang câu cá ở bên cạnh cái ao.
Cũng coi là sự an nhàn thoải mái hiếm có được.
Đào Liễu thì ngồi ở bên cạnh ông ta, tự mình gọt táo, đút cho ông ta ăn từng miếng.
Đúng lúc này, thân tín của Tiêu Nguyên Thạch đi tới với vẻ mặt có chút khó coi.
Tiêu Nguyên Thạch thấy vậy, trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.
“Có chuyện?”
Thân tín có chút khó mở miệng, nhưng vẫn nói chuyện xảy ra ở trong kinh thành ra.
“Trời ơi! Sao lại như vậy?” Đào Liễu mặt đầy khiếp sợ che miệng: “Phu nhân, tại sao phu nhân lại dám?”
Trong lòng lại vui như hoa nở.
Nàng ta còn đang lo lắng, đợi đến lúc hài tử được sinh ra làm sao mà lên chức, Cát Xuân Như đã đưa cơ hội cho nàng ta.
Trong lòng cũng càng thêm kiêng dè phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Chuyện này trừ hai người đó, không thể nào là người khác làm.
Thật là lợi hại, lại có thể kêu người của phủ Quốc công phối hợp.
Khó trách lại chuyển lời, kêu nàng ta nắm lấy cơ hội, sau khi đi Bắc Cương, tranh thủ lên làm chính thê.
Trong nháy mắt khuôn mặt của Tiêu Nguyên Thạch âm u như mực: “Chuyện này là thật hay là có người bịa đặt?”
“Hoặc là bị người tính kế?”
Thân tín cứng rắn nói: “Nghe nói là bị các vị phu nhân và tiểu thư tận mắt nhìn thấy.”
“Thực sự là thật, hơn nữa Trịnh Đồng Phong cũng khẳng định là phu nhân câu dẫn hắn ta.”
”Trong tay hắn ta còn có tờ giấy mà phu nhân viết, hai vị phu nhân có qua lại với phu nhân đã xác định, đó chính là nét chữ của phu nhân.”
Cả mặt Liễu Như lộ vẻ không dám tin: “Chuyện này làm sao có thể? Tướng quân tốt như vậy, tại sao phu nhân lại chạy đi câu dẫn Trịnh Đồng Phong gì đó chứ.”
“Trong chuyện này có phải có hiểu lầm không?”
Thân tín trả lời: “Tin tức truyền tới từ kinh thành chính là như vậy.”
“Mọi người đều nói…” Thân tín giương mắt nhìn Tiêu Nguyên Thạch một cái, có chút khó nói.
Tiêu Nguyên Thạch trực tiếp đánh gãy cần câu, đen mặt nói: “Nói.”
Thân tín dè dặt trả lời: “Bên ngoài mọi người đều đang đồn, là Tướng quân đã lớn tuổi, không có cách nào thỏa mãn phu nhân.”
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch nghe xong mặt càng đen hơn: “Khốn nạn, là tên khốn khiếp nào dám truyển ra những lời bậy bạ như vậy.”
Thân tín nuốt nước miếng một cái: “Hình như, hình như là con dâu ngài nói trong tiệc ngắm hoa.”
Sau khi gã nghe người ta báo lại, lập tức kêu người nhanh chóng thúc ngựa chạy về kinh thành điều tra rõ ràng đầu đuôi sự việc.
Tiêu Nguyên Thạch: “…”
Ông ta đen mặt cắn răng nghiến lợi nói: “Ta không có con dâu như vậy!”
Ông ta lại hỏi: “Có phải phu nhân bị Thời Khanh Lạc tính kế không?”
Ông ta hoàn toàn không tin Cát Xuân Như sẽ chạy đi vụng trộm với Trịnh Đồng Phong.
Nhưng lại không có cách nào ngăn được sự chán ghét sinh ra trong lòng.
Đặc biệt là lời mà thân tín nói trước đó, đã có nhiều người nhìn thấy Trịnh Đồng Phong ôm Cát Xuân Như hôn tới quên mình.
Thê tử của ông ta bị người khác hôn, bị nhiều người thấy như vậy, đây là sự thật.
Thân tín trả lời: “Dựa theo đầu mối tra được ở hiện tại, cũng không có dấu vết tham gia của Thời Khanh Lạc và đại công tử.”
“Kỳ công tử cũng không có mời Trịnh Đồng Phong, là hắn ta tự đến.”
“Tiệc ngắm hoa còn chưa chính thức bắt đầu, phu nhân đã tự mình đi ngắm hoa trước rồi.”
“Hơn nữa nha hoàn của phu nhân, quả thật đã đi tìm Trịnh Đồng Phong rất nhiều lần.”
Lúc này lửa giận trong lòng Tiêu Nguyên Thạch đã không thể nào đè xuống được nữa: “Bây giờ trở về kinh.”
Ông ta không nghĩ tới Cát Xuân Như lại gây ra chuyện mất mặt như vậy, nếu không có Cát Xuân Di mở miệng, ông ta cũng sẽ không hủy bỏ cấm túc của Cát Xuân Như.
Bây giờ thật là vô cùng hối hận, không nhịn được giận lây qua Cát Xuân Di.
Tốt rồi, hiện tại trực tiếp làm khổ ông ta bằng một chuyện lớn như vậy.
Lúc này đột nhiên có chút vui mừng, không lâu nữa phải trở về Bắc Cương, nếu không thì ông ta làm sao có thể ở lại kinh thành làm người nữa?
Tiêu Nguyên Thạch lo lắng Liễu Như một mình ở thôn trang.
Ông ta rất coi trọng bào thai của nàng ta, đặc biệt Cát Xuân Như không thể sinh, hôm nay là xảy ra chuyện như thế này.
“Nàng đi thu xếp đi, chúng ta hồi phủ. Đợi thu xếp xong chuyện nay, thai của nàng ổn định, chúng ta lại đến Bắc Cương.”
Lúc trước, ông ta muốn kéo dài bao lâu thì hay bấy lâu, nhưng bây giờ ông ta đã có xúc động nhanh chóng muốn đến Bắc Cương.
Vẻ mặt Đào Liễu vừa quan tâm vừa đau lòng: “Tướng quân, ngài đừng tức giận sẽ khiến ta đau lòng. Ta tin phu nhân không phải cố ý, sau khi ngài về nói chuyện thật tốt với nàng ấy, ngàn vạn lần đừng giận. Làm tổn hại cơ thể.”
Tiêu Nguyên Thạch nghe như thế, cũng không được an ủi.
Không cố ý thì đang cố tình sao, cho dù là vô tình đi nữa nhưng tóm lại cũng bị nam nhân khác đụng qua rồi.
Không được, nghĩ đến đã cảm thấy tức giận.
Ông ta ôm bả vai của Liễu Như: “Được rồi, ta không tức giận, nàng cũng phải bảo vệ mình cho thật tốt.”
Thu xếp xong, Tiêu Nguyên Thạch lập tức dẫn ái thiếp về kinh thành.
Cát Xuân Như ở trong sân, tắm sạch vài chỗ, miệng cũng bị khăn nhỏ chà xát đến sưng đỏ.
Nàng ta bị Trịnh Đồng Phong khinh nhục ghê tởm đến hoảng hốt, cho nên lúc này mới liên tục rửa đi.
Vừa mới rửa xong một lần cuối đi ra, đang ngồi ngẩn người lại chợt nghe nha hoàn nói tướng quân đã về phủ.
Sắc mặt của Cát Xuân Như hơi trắng bệch một chút, lại có chút hoảng hốt.
Nàng ta đang nghĩ làm sao thể đối phó với Tiêu Nguyên Thạch, thì cửa đột nhiên bị đá văng ra.
Tiêu Nguyên Thạch đen mặt đi đến.
Sau khi nhìn thấy đôi môi đang sưng đỏ của Cát Xuân Như, mặt ông ta càng đen hơn.
Hôn cũng quá giỏi rồi, tức giận lại tăng lên.
Cát Xuân Như cuống quít đứng dậy, cố gắng cười hỏi: “Tướng quân, chàng đã trở về, sao không nói trước với ta một tiếng?”
Tiêu Nguyên Thạch hừ lạnh: “Ta sợ nói trước sẽ ảnh hưởng đến ngươi vụn trộm với người ta.”
Cát Xuân Như không dám tin nhìn ông ta, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Lần này, không phải diễn kịch mà nàng ta khóc thật.