Ông ta thể hiện bộ dáng bất đắc dĩ, thở dài: “Không đành lòng để con trai đến bắt sói, mà ta cũng là vì bản đồ kho báu cho nên chỉ có thẻ giả bộ đầu quân vào phe của Cẩm Vương.”
Tiêu Hàn Tranh cười như không cười mà nhìn ông ta nói: “Sợ không chỉ vì bản đồ kho báu mà còn có năm vạn lượng kia.”
Khi ông ta không biết, Cẩm Vương lợi dụng chuyện Cát Xuân Như nhận năm vạn lượng mà vừa đe dọa vừa dụ dỗ phụ thân cặn bã một phen.
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Đứa con trai này thật sự là hồ ly biến thành sao?
khó có thể nhìn thấu được, con trai ngay thẳng càng ngày càng giống như con dâu hư kia, thật là đáng ghét.
Ông ta lại ngượng ngùng cười cười: “Ta cũng chỉ mượn cơ hội đánh vào bên trong quân địch thôi.”
Nhắc tới chuyện này làm ông ta cũng hận không thể bóp c.h.ế.t Cát Xuân Như, nữ nhân kia thật là một Tang Môn tinh.
Lần lượt phá hỏng tất cả kế hoạch cùng bố trí của ông ta tới biên giới phía Bắc.
Nhận năm vạn lượng rồi lại còn đưa đi cho Cát Xuân Di, làm cho ông ta bị người của Cẩm Vương cưỡng bức, không thể không lén giúp đối phương làm một số việc.
Hiện tại bị Tiêu Hàn Tranh vạch trần, kỳ thật ông ta cũng rất xấu hổ nên chỉ có thể tìm cớ cho có lệ.
Tiêu Hàn Tranh chỉ là cảnh cáo phụ thân cặn bã, đừng nhúng tay quản chuyện không nên quản: “Nếu ngươi đã nói như vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Cái gì gọi là cứ là vậy?
Nhưng cũng không thể tiếp tục tìm hiểu tin tức của Nghệ Vương cùng Gia Luật Đức, đứa con trai này quá nhạy bén khó chơi.
Ai, lúc trước ông ta thật là đầu óc bị ngốc mới có thể vì một Tang Môn tinh như Cát Xuân Như mà đoạn tuyệt quan hệ cùng đứa con trai lợi hại như vậy.
Nếu không bây giờ phụ tử bọn họ liên thủ, còn phải lo lắng không mở ra được cục diện ở biên cương phía Bắc sao?
Đúng lúc này, người của Tiêu Hàn Tranh đi vào tới, đưa cho hắn một phong thử, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tiêu Hàn Tranh xé mở thư rồi nhìn nhìn, phát hiện là Trác Quân cho người đưa tới.
Trên đó có ghi rõ tin tức của Gia Luật Đức, ý tứ là người của tiền triều bảo nàng ta hỏi, những người này rất quan tâm Gia Luật Đức sự.
Bên môi Tiêu Hàn Tranh nhếch lên một độ cong nghiền ngẫm, đột nhiên nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: “Nếu gần đây ngươi không có việc gì thì giúp đỡ ta đi điều ta một chuyện đi.”
Tiêu Nguyên Thạch có chút khó hiểu, chủ đề của con trai thay đổi cũng thật mau.
Ông ta hỏi: “Chuyện gì?”
Ông ta hoài nghi có khả năng liên quan đến phong thư mà Tiêu Hàn Tranh mới nhận được.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Ngươi đi điều tra xem Trác Quân và người của Cát quốc có lui tới với nhau hay không.”
Căn cơ của phụ thân cặn bã ở biên cương phía Bắc sâu hơn nhiều so với những gì ông ta thể hiện ra bên ngoài, hơn nữa còn có một số kẻ bí mật chống lưng.
Đây là chỗ mà hắn cùng Nghệ Vương và Tam hoàng tử đều không thể so sánh được.
Hiện tại những gì hắn điều tra được có thể chắc chắn chính là phụ thân cặn bã tuy rằng giúp Cẩm Vương làm một số việc, nhưng còn chưa chân chính phản bội lại hoàng đế.
Cho nên để đối phương đi điều tra những chuyện này cũng không quá thích hợp.
Tiêu Nguyên Thạch ngẩn người: “Trác Quân? Chính là tên đậu Thám Hoa trong kỳ thi với ngươi?”
“Hắn có vấn đề?”
Tiêu Hàn Tranh nửa thật nửa giả nói: “Hắn là hài tử của Cẩm Vương, mẫu thân của hắn chính là công chúa tiền triều.”
Tiêu Nguyên Thạch lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên là rất bất ngờ: “Ngươi chắc chắn?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Đương nhiên.”
“Ta hoài nghi người của tiền triều và hoàng thất Cát quốc có liên quan rất lớn, cũng không biết Cẩm Vương có đóng vai trò gì trong đó hay không.”
“Còn phải đi điều tra cho thỏa đáng.”
“Nếu làm xong chuyện này, ngươi cũng có thể lập công chuộc tội trước mặt hoàng thượng.”
Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: “Ta cần lấy công chuộc tội cái gì?”
Gần đây liền gán tội danh cho phụ thân ruột thịt là ông ta.
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Chuyện vẽ lại bản đồ kho báu chẳng lẽ không phải sao?”
Tiêu Nguyên Thạch nghẹn họng: “……” Thật đúng là.
Lại không nhịn được nhớ tới nét bít của Tang Môn tinh Cát Xuân Như kia.
Ông ta mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta cho người đi tra.”
Tiêu Nguyên Thạch gật đầu nhấn mạnh: “Nhớ kỹ, đừng rút dây động rừng.”
Lại nói tiếp: “Nếu là người của Cẩm Vương hỏi lại thì ngươi cứ nói là ta nói Gia Luật Đức bị nhốt lại để thẩm vấn.”
Tiêu Nguyên Thạch vừa nghe thì càng xác định chuyện Nghệ Vương đi thu thịt đê chắc chắn là giả, tám chín phần mười là đã mang Gia Luật Đức đi.
Nhưng cho dù chán ghét Nghệ Vương thì ông ta thật đúng là không tiết lộ suy đoán của mình cho người của Cẩm Vương biết.
Nếu không để Hoàng đế biết được thì ông ta gánh không nổi.
Ông ta không thể nhìn ra được bất luận điều gì từ trên mặt của Tiêu Hàn Tranh, đứa con trai này cũng không phải người dễ đối phó.
Tiêu Hàn Tranh làm ra một tư thế mời: “Còn có việc sao? Không có việc gì thời mời đi cho.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Dùng xong thì ném đi sao!
Nhưng ông ta thật đúng là không có biện pháp với đứa con trai này: “Không có việc gì.”
Ông ta nghiêm mặt xoay người rời đi, trong lòng lại giận sôi máu.
Từ sau khi nhi tử cùng hư con dâu đến biên cương phía Bắc thì giống như là cái gì cũng đều thoát khỏi sự khống chế.
Trở về khách điếm, dựa theo lời của Tiêu Hàn Tranh nói với người của Cẩm Vương, Tiêu Nguyên Thạch ngồi ở bên cửa sổ suy nghĩ sâu xa.
Một lát sau, vẫn phân phó người đi giúp Tiêu Hàn Tranh điều tra.
Thời gian kế tiếp, Tiêu Nguyên Thạch thường xuyên đi đến trước mặt Khổng Nguyệt Lan tìm cảm giác tồn tại.
Nhưng mà đều bị làm lơ.
Hơn nữa còn có một lần khi ông ta đang đi bộ qua một con hẻm thì bị người ta trùm bao tải rồi đánh đập.
Chờ đến khi ông ta tránh thoát ra được thì người trùm bao tải đã chạy mất.
Người mà ông ta mang ra cửa cũng bị đánh giống như vậy, cũng bị tròng bao tải.
Tiêu Nguyên Thạch cho người đi tra xét.
Lúc này mới phát hiện thế nhưng là chuyện trùm bao tải là con gái ruột mang theo Tịch Dung, Hề Duệ làm.
Mà Khổng Nguyệt Lan cũng tham dự.
Tiêu Nguyên Thạch vô cùng tức giận, căn bản không nghĩ tới đứa con gái đã từng ngoan ngoãn nhu thuận lại làm ra chuyện lớn mật như vậy, thê tử trước dịu dàng nhát gan càng cũng dung túng tham dự.
Chuyện này chính là hoàn toàn không để ông ta vào trong mắt.
Trong lòng ông ta quyết định, nhất định phải bắt được Khổng Nguyệt Lan, chờ đến khi một lần nữa trở thành người một nhà, ông ta cũng cũng phải quản giáo thê tử trước và con gái đã bị Thời Khanh Lạc dạy hư.
Quả thực là kỳ cục!
Ngày hôm sau, Tiêu Nguyên Thạch cũng chuẩn bị đi tìm Khổng Nguyệt Lan xum xoe như cũ thì lại nhận được một phong thư tới từ Bắc Thành.
Bên phía Bắc Thành có chuyện khó giải quyết cho nên muốn phó đô đốc là ông ta đi xử lý.
Tiêu Nguyên Thạch chỉ có thể rời khỏi trấn nhỏ đo trước, cũng không có đi huyện Hà Dương mà là trở về biên cương phía Bắc.
Chủ yếu là Nghệ Vương cũng không ở đây, ông ta cảm thấy cũng không cần quá lo lắng Khổng Nguyệt Lan sẽ bị Nghệ Vương dụ đi mất.
Chờ mọi chuyện xong xuôi thì ông ta lại tìm cơ hội trở về, dỗ dành Khổng Nguyệt Lan hồi tâm chuyển ý.
Trong sân viện, người một nhà ngồi ăn sáng.
Nghe người tới báo Tiêu Nguyên Thạch mang theo người rời khỏi trấn nhỏ.
Thời Khanh Lạc cười lạnh với Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Chàng làm?”