Bà ta cho là Thời Khanh Lạc sẽ không từ chối Chúc gia bọn họ, một nông nữ gả cho nhà bà ta chính là trèo cao.
nếu không phải phu quân luôn dặn dò, để cho bà ta tìm cơ hội thăm dò chuyện kết thân này với Thời Khanh Lạc.
Cũng nhận mạnh Nghệ vương xem trong mẫu thân của Tiêu Bạch Lê, sau này có thể là Nghệ vương phi.
Tiêu Bạch Lê còn đi theo Thời Khanh Lạc, trong sinh ý mới có công tử Hề Quốc công và Lương quốc công cũng có một phần, mỗi tháng được chia không ít tiền, sau này đều sẽ trở thành của hồi môn.
Nếu không bà ta sẽ không xem trọng Tiêu Bạch Lê.
Rất nhiều người ở chỗ này đều muốn xem kịch hay.
Phần lớn người ở đây đều cảm thấy Thời Khanh Lạc sẽ không từ chối Chúc phu nhân, nói không chừng còn nhanh chóng đến cửa.
Dù sao nế mẫu thân của tiêu Bạch lê không gả cho Nghệ vương, chỉ với thân phận nông nữ của nàng ấy, cho dù có ca ca làm Tri phủ, cũng chỉ xứng đôi với thứ tử mà thôi.
Nếu không có ca ca làm Tri phủ, nhiều nhất cũng chỉ là một thị thiếp của thứ tử.
Trước đó có mấy phu nhân trò chuyện với Thời Khanh Lạc không tệ lắm, thấy chuyện này nhíu mày một cái.
Con trai út của Chúc phu nhân này nổi tiếng ở Bắc Thành là ăn chơi trác táng, uống rượu chơi gái cái gì cũng giỏi, cũng không phải là lương phối.
Trước khi Thời Khanh Lạc tới tham gia bữa tiệc này đã được tiểu tướng công phổ cập kiến thức về thế gia ở Bắc Thành.
Trước đó nàng nghe những người khác kêu vị phu nhân này làChucs phu nhân, cũng biết là nhà nào.
Chu gia ở thế gia Bắc thành xếp hạng trung bình, hoàn toàn dựa vào gia tộc nào đó phụ thuộc vào Cẩm vương.
Gia chủ Chúc gia có mấy phần năng lực, nhưng các con lại chính là đám ăn chơi trác táng.
Con trai út của nhà này còn là ăn chơi trác táng nổi tiếng, chẳng những cướp ép dân nữ, khi dễ người yếu, còn là khách quen của sòng bạc thanh lâu.
Sắc mặt Thời Khanh Lạc trầm xuống, Chúc phu nhân này thật dám nghĩ..
Nàng không khách khí, mở miệng hỏi: “Chúc phu nha,a lúc ra ngoài ngươi có soi gương không?”
Chúc phu nhân có chút khó hiểu: “Không có, sao vậy.”
Thời Khanh Lạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: “Vậy ngươi vẫn nên đi soi một chút đi, xem rốt cuộc mặt mình có bao lớn.”
“Con trai út ăn chơi trác táng hư hỏng kia của ngươi, có chỗ nào xứng với tiểu cô của ta?”
“Ta thấy ngươi nhanh chóng trở về soi gương đi, tắm một cái rồi đi ngủ, nằm mơ có thể mơ thấy.”
Lời này chẳng những từ chối Chúc phu nhân, còn trực tiếp châm biếm mặt mũi Chúc Phu nhân lớn, lại muốn kết thân với tiểu cô nàng.
Trực tiếp ở trước mặt mọi người bày tò, con trai của Chúc phu nhân không có tư cách, càng không xứng với tiểu cô của nàng.
Lời này làm cho tất cả mọi người sợ ngây người.
Bởi vì các nàng tham gia nhiều yến hội như vậy, dò dù không thích người nào, cũng tuyệt đối không dám nói ra lời này trước mặt mọi người.
Trừ phi thân phận của đối phương thấp hơn mình, trái lại có thể.
Miệng của Thời Khanh Lạc này thật là có độc.
Chúc phu nhân cũng sững sờ, mới phản ứng Thời Khanh Lạc đang châm chọc và chê bai con trai của mình.
Sắc mặt bà ta thay đổi, tức giận đến bật cười: “Ngươi nói con trai ta không xứng với tiểu cô nhà ngươi?”
Thời Khanh Lạc làm ra bộ dạng chán ghé khinh bỉ Chúc phu nhân: “Đừng nói con trai ngươi danh tiếng bên ngoài thối rữa, dù có danh tiếng tốt, cũng nhìn lại đức hạnh của ngươi đi, cũng có thể nghĩ được con trai ngươi là loại món hàng gì?
“Mặt mày của ngươi cay nghiệt, nếu cô nương nhà nào gả cho nhà ngươi, vậy thật xui xẻo, mỗi ngày đều bị người mẹ chồng là ngươi khi dễ.”
“Đại con dâu của ngươi không phải bị ngươi dày vò sao?”
“Con trai út kia cửa ngươi còn là một phế vật, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ nói hắn ta xứng với tiểu cô của ta.”
“Ta nói mặt ngươi lớn, có sai sao?”
“Chẳng những mặt ngươi lớn, còn mặt dày vô sỉ nữa.”
Quan hệ hậu trạch của các thế gia Bắc Thành, tiểu tướng công có thăm dò qua.
Tối hôm qua nàng đọc nhiều lần, đại khái cũng nhớ được.
Bởi vì Chúc phu nhân này thích dày vò con dâu, đại con dâu bị dày vò chết, cho nên có ấn tượng vô cùng sâu với bà ta.
Cũng vì vậy nên càng không ưa đối phương, đối phương chê bai nhưng vì lợi ích lại muốn kết thân với Bạch Lê, còn làm ra bộ dạng là các nàng muốn cầu đến cửa, cũng làm cho nàng thật chán ghét.
Không châm chọc người này một lát, nàng không nuốt trôi khẩu khí này.
Bây giờ nàng chính là Phúc Bảo Quận chúa, ở chỗ này có thân phận và phẩm cấp cao nhất, cho nên chậm chọc thì châm chọc, đối phương có thể làm gì được nàng?
Mấu chốt là có suy nghĩ xấu hổ này với tiểu cô ngoài Chúc phu nhân này ra, còn có mấy phu nhân nữa.
Sở dĩ nàng trực tiếp nói như vậy với Chúc phu nhân, trừ muốn cho đối phương ăn chút thiệt thòi, cũng có ý g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Càng muốn mượn lần này yến hội này, xây dựng cho mình một hình tượng không dễ chọc, đỡ cho những người khác xem các nàng là trái hồng mềm, ai cũng muốn bóp.
Dù sao người nào muốn gây chuyện, cứ mặc phóng ngựa đến, nhìn xem nàng có oán giận c.h.ế.t các nàng không.
Cũng không biết các nàng lấy đâu ra nhiều cảm giác mình ưu việt như vậy, thật sự là có mặt mũi.
Chúc thái thái không ngờ đến Thời Khanh Lạc lại trắng trợn châm chọc bà ta là mẹ chồng ác độc, còn xem thường con trai của bà ta.
Bình thường ở hậu viện, tất nhiên thủ đoạn bà ta rất nhiều, có rất ít người nói bà ta như vậy.
Vì vậy toàn thân giận đến run rẩy, nhưng không biết cãi lại như thế nào.
Bà ta chỉ ngón tay vào Thời Khanh Lạc: “Ngươi, ngươi thật quá đáng, ngươi thật càn rỡ!”
Đột nhiên Thời Khanh Lạc ném mạnh chén trà xuống đất: “Người đâu, Chúc phu nhân bất kính với bổn Quận chúa, vả miệng!”
Không phải những người này xem thường thân phận của nàng sao? Vậy nàng sẽ dùng thân phận Quận chúa đè áp bọn họ.
Nàng vừa nói xong, sau lưng hai thị nữ đột nhiên đi đến, một người lôi kéo Chúc phu nhân đang ngồi đứng dậy, một người khác thì mặt không cảm xúc tát mười cái tát lên mặt Chúc phu nhân.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chờ thị nữ đánh xong, lui về bên cạnh Thời Khanh Lạc, mọi người mới phản ứng được.
Chúc phu nhân bụm mặt, không dám tin trợn mắt nhìn Thời Khanh Lạc: “Ngươi, ngươi lại dám đánh ta?”
Thời Khanh Lạc cười nhạo một tiếng: “Ngươi chỉ là một phu nhân không có phẩm cấp, mà ta chính là Quận chúa nhất phẩm, tại sao không dám đánh ngươi?”
“Hơn nữa ta cũng không phải vô duyên vô cớ đánh ngươi.”
“Ngươi chẳng những chỉ tay vào bổn Quận chúa, còn dám phạm thượng nói bổn Quận chúa càn rỡ.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Ngươi nói, đây là người nào càn rỡ?”
“Hai vị này là thị nữ bảo vệ bên cạnh Bổn Quận chúa do hoàng thượng ban cho, ngươi nói có dám đánh ngươi không?”
Quả nhiên ỷ thế h.i.ế.p người thật là thoải mái.
Chúc phu nhân muốn đẩy tiểu cô vào hố lửa, đánh như vậy là quá tiện nghi cho bà ta.
Ngay trước mắt mọi người bị vả miệng không tê, xem ai còn dám đánh chủ ý lên tiểu cô nhà mình nữa không.
Chúc phu nhân nghẹn họng: “Ngươi ngươi…”