Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 79: Cậu đứng sau ánh sáng và nghiêng đầu cười



Edit: yin

Lý Quỳ Nhất muốn đọc hết luôn tạp chí, nhưng lại không nỡ. Cô chỉ xem chút chút gần một nửa, còn đâu lúc nào tối chuẩn bị lên giường đi ngủ thì lại đọc. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ban đêm đọc sách sẽ có cảm giác dễ chịu thoải mái hơn, ngay cả trái tim cũng phẳng lặng không phiền muộn.

Lý Quỳ Nhất đặt tạp chí lên đầu giường, quay lại mở cặp rồi lấy bài tập kỳ nghỉ ra. Khi cô vừa ngồi vào bàn định viết thì cửa phòng đột nhiên bị vặn mở. 

Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên, thấy em trai mình. Cậu bé ngậm kẹo mút, đứng ở cửa, nói không rõ mấy: “Chị ơi, bố bảo trong công viên có hội chợ Xuân, mẹ muốn đưa chị và em đi chơi, chị đi không?” 

“Hội chợ Xuân gì?” Lý Quỳ Nhất hơi ngơ ngác trước lời mời bất ngờ này, cô không hiểu rõ lắm.

Hứa Mạn Hoa ở ngoài nghe thấy thì giải thích: “Hội chợ Xuân ở công viên Lục Thủy.” Sau đó lại thúc giục: “Nếu muốn đi thì nhanh lên, đừng chần chừ nữa. Lý Truật Nhất, con cũng nhanh thay đồ đi.”

Em trai lập tức chạy ra khỏi cửa. Lý Quỳ Nhất ngồi trên ghế ngây ngẩn suy nghĩ một hồi, rồi từ từ đứng dậy, sau đó thay bộ quần áo ở nhà ra. Cô lục lọi trong tủ quần áo, cuối cùng mặc chiếc áo len cổ tròn màu gạch đỏ có hình con voi nhỏ.

Khi Hứa Mạn Hoa lái xe đưa hai chị em đến công viên Lục Thủy, Lý Kiếm Nghiệp đã đợi ở cổng hội chợ Xuân, trên tay cầm vài vé vào cửa, nói là được một người bạn của ban tổ chức tặng. Mặt sau của vé có thể đóng dấu, đủ dấu của 6 hoạt động thì có thể tới đổi quà ở điểm cuối.

Bên trong công viên Lục Thủy được trang trí rất đẹp, giữa những hàng cây thường xanh điểm xuyết những ánh đèn sặc sỡ, các gian hàng trang trí đầy hoa tươi, đông đúc náo nhiệt. Người đến tham gia hoạt động rất nhiều, mọi người đều đi thành gia đình, sau khi vào cổng thè chen chúc chụp ảnh cả nhà. 

Gia đình Lý Quỳ Nhất cũng chen vào chụp một tấm, sau khi chụp xong, họ nhận được một bức ảnh, cầm lên vẩy nhẹ thì hình ảnh trên ảnh dần hiện ra.

Ảnh chụp không rõ lắm, ba người Lý Quỳ Nhất, Hứa Mạn Hoa và Lý Kiếm Nghiệp cao hơn thì mặt đều bị hơi loá quá, sáng đến mức không nhìn rõ. Người nhìn rõ trên bức ảnh chỉ có cậu em trai cười khoe răng sún, giơ tay tạo dáng chữ V, hô to “cà chua”.

Hứa Mạn Hoa cầm bức ảnh rồi liếc nhìn bức ảnh, chê: “Thằng nhóc chụp ảnh này không chuyên nghiệp chút nào.” Nói xong, Hứa Mạn Hoa lại tiện tay đưa ảnh cho Lý Quỳ Nhất.

Lý Quỳ Nhất cầm một góc bức ảnh, giơ lên trước mắt nhìn kỹ, nhưng dù có cố gắng nheo mắt hay điều chỉnh góc nhìn thế nào thì cô vẫn không thể nhìn rõ mặt trong bức ảnh. Lý Quỳ Nhất chợt buồn bã, sau đó cất ảnh vào túi.

Các gian hàng ở phía sau có rất nhiều hoạt động chào đón năm mới như làm kẹo hồ lô, in dập lá cây, làm đèn lồng giấy thủ công, tất cả đều là những trò chơi trẻ em thích. Em trai thích ăn ngọt gào khóc, sau đó phi nhanh như gió đến gian hàng làm kẹo hồ lô, Hứa Mạn Hoa đưa mắt nhìn Lý Kiếm Nghiệp, rồi quay ra cười mắng nói “quỷ đòi nợ”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lý Kiếm Nghiệp quay lại nhìn Lý Quỳ Nhất, thấy cô tụt lại phía sau, hình như ông hoài nghi nên hỏi: “Mau đi chơi đi.”

“Vâng.”

Lý Quỳ Nhất đi về phía trước rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước gian hàng, bắt đầu xiên trái cây vào que tre, xiên xong thì nhúng vào nồi kẹo đường đã ngào. Rõ ràng đây là hoạt động rất thú vị, nhưng không hiểu sao cô lại không thấy vui, nhưng cô nghĩ, nếu hội du Xuân này tổ chức ở trường học, chắc cô sẽ hào hứng hơn.

Các hoạt động sau đó cô đều tham gia và hoàn thành rất tốt, thu được đủ sáu dấu và đổi được một máy chơi game cầm tay.

Bữa tối cũng ăn ở hội chợ Xuân, hình thức ăn theo kiểu buffet. Sau khi ăn no, Lý Quỳ Nhất lấy thêm một cây kem, Hứa Mạn Hoa thấy vậy liền trừng mắt: “Mùa Đông mà ăn lạnh thế à? Con thật là!”

Lý Quỳ Nhất liếm một miếng kem, rồi vui vẻ nở cười.

Cô thật sự không hiểu lòng mình ra sao nữa. Trước khi đến hội chợ Xuân, trong lòng cô từng có mong đợi, có lẽ là hy vọng có thể thay đổi điều gì đó. Nhưng kỳ lạ thay, không có gì xảy ra… Cô và Hứa Mạn Hoa không cãi nhau, cũng không ai làm gì khiến cô thất vọng, nhưng cô lại đột nhiên không còn mong đợi nữa.

Dường như cô đã thản nhiên chấp nhận chuyện gì đó rồi.

Lý Quỳ Nhất cúi đầu nhìn con voi vàng sậm móc trên áo len, nghĩ thầm: giờ thì tốt rồi, mày không còn phải mang theo những tưởng tượng của tao nữa.

Khi về nhà, mới hơn 7 giờ tối, Lý Quỳ Nhất tắm sớm rồi lên giường, sau đó lấy tạp chí bên đầu giường ra đọc. Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cười nói của bố mẹ và em trai từ phòng bên cạnh, nhưng Lý Quỳ Nhất lại hoàn toàn như không nghe thấy, cô nằm nghiêng trên giường, chú tâm vào cuốn sách.

Không biết đã bao lâu, Lý Quỳ Nhất hơi động cổ, cơn đau nhức lập tức nói lên, cuối cùng cô mới ra mình đã giữ nguyên tư thế quá lâu. Cô cầm điện thoại bên cạnh lên xem giờ, đã hai tiếng trôi qua.

Lý Quỳ Nhất xoa cổ, thay đổi tư thế. Khi vừa định tắt điện thoại thì có cuộc gọi chợt hiện lên.

Là số lạ.

Cô không có thói quen nghe điện thoại lạ, thế nên không nghe, cứ để chuông reo đến khi tắt. Nào ngờ số điện thoại đó lại nhanh chóng gọi lại lần nữa.

Giờ này mà gọi hai lần liên tiếp, có lẽ có việc gấp? Lý Quỳ Nhất lo lắng, ngón tay hơi ngập ngừng rồi ấn bắt máy, thấp giọng nói: “Alo.”

Không ngờ đầu giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia lại là của tên thô lỗ Hạ Du Nguyên, hơn nữa còn rất bất mãn: “Sao bây giờ cậu mới nghe máy?”

Đại ca à, đại ca có biết là đại ca doạ chết người ta không?

“Muộn thế này rồi cậu gọi cho mình làm gì?” Lý Quỳ Nhất cũng không khách sáo, hỏi lại: “Với lại, sao cậu biết số điện thoại của mình?”

“Mình muốn gặp cậu một chút, cậu xuống đi, được không?”

Đại ca, đại ca có biết bây giờ là mấy giờ không?

Lý Quỳ Nhất từ chối: “Không được, mình đã lên giường rồi.”

“Cậu có thể xuống mà.” Hạ Du Nguyên nói như thể đó là điều hiển nhiên.

Lý Quỳ Nhất cạn lời: “Rốt cuộc cậu có chuyện gì?”

“Mình muốn gặp cậu mà.” Cậu nói.

Cảm giác như bị đấm vào bịch bông, Lý Quỳ Nhất đột nhiên bị mắc nghẹn không biết nói gì. Người này thật là, nói mấy lời như vậy mà không ngượng sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Phỏng vấn độc quyền (1)

“Xuống không?” Cậu hỏi khẽ.

“Không có lần sau đâu nhé!” Lý Quỳ Nhất hung dữ nói xong thì ấn tắt luôn cuộc gọi, sau đó vùi mặt vào chăn, bắt đầu hối hận vì sao mình không từ chối thẳng thừng.

Thôi, bỏ đi, lần này đồng ý thì cũng đồng ý rồi, lần sau nếu cậu lại nghĩ ra chuyện gì nữa, cô sẽ không tham gia!

Bảy, tám phút sau, Hạ Du Nguyên nhắn tin: “Mình đang ở cổng khu nhà cậu, cậu ở tòa nào?”

Lý Quỳ Nhất: Tòa 19.

Hạ Du Nguyên: OK.

Lý Quỳ Nhất vừa nhỏ giọng mắng cậu vừa đứng dậy lục lọi chiếc áo khoác bông dài rồi mặc vào.

Cô mang theo điện thoại và chìa khóa, nhẹ nhàng rời khỏi nhà, lặng lẽ đóng cửa lại.

Xuống đến dưới lầu, cô thấy một bóng đen, hình như bóng đen đó còn đem theo cả xe đạp địa hình. Lý Quỳ Nhất dùng đèn pin điện thoại soi, đúng là Hạ Du Nguyên.

Lý Quỳ Nhất tiến lại gần cậu, bực bội hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hạ Du Nguyên không nói gì mà chỉ cười với cô, cậu nhìn mặt cô một lúc, rồi giơ thứ trong tay lên lắc lắc: “Mang đồ ăn cho cậu.”

Lý Quỳ Nhất nhìn kỹ, trong tay cậu là chiếc hộp giữ nhiệt.

Trời ơi, sao lại có người gọi người khác dậy vào lúc tối muộn để ăn chứ?

Cô bĩu môi nói: “Tốt nhất cơm trong hộp cơm của cậu là phải đầy đủ thịnh soạn đấy.”

Hạ Du Nguyên lại lười biếng cười, bờ vai run run. Sau đó cậu thoáng dừng lại, rồi dựng xe đạp bên cạnh, nói: “Tìm chỗ ngồi đi.”

Trong góc khu chung cư có một khu để vui chơi nghỉ ngơi, có đặt bàn ghế, thường ngày nhiều cụ già ngồi đó chơi cờ tướng. Lý Quỳ Nhất dẫn Hạ Du Nguyên đến đó, ngồi xuống ghế đá. Hạ Du Nguyên mở hộp cơm giữ nhiệt, mùi thức ăn thơm phức tỏa ra.

“Cái gì vậy?” Lý Quỳ Nhất ngửi thấy mùi này thì thật sự muốn thử.

“Chả tôm Triều Châu.” Hà Du Nguyên nói: “Ông ngoại mình vừa chiên xong, còn giòn đấy, mình thấy ngon nên mang cho cậu ăn thử.”

“Chả tôm Triều Châu? Chưa nghe bao giờ.”

“Hình như là món ăn vặt của người Triều Châu ở Quảng Đông, ông ngoại mình nghỉ hưu rồi nên cả ngày ở nhà làm món ăn của các địa phương, cậu thử đi.”

Lý Quỳ Nhất cầm một miếng lên rồi cho vào miệng. Ừm, vỏ ngoài giòn tan hơi cháy lại thơm thơm, bên trong dẻo dẻo, có miếng tôm lớn và củ năng băm nhỏ, hương vị rất phong phú.

Cô gật đầu, chân thành khen: “Ngon thật.”

Cậu hơi nhướng mày, liếc nhìn cô: “Xuống đây có hối hận không?”

Lý Quỳ Nhất cố tình lờ đi vẻ mặt đắc ý của cậu, nói: “Vì chả tôm Triều Châu ngon nên mình không hối hận, chứ không phải vì cậu đâu.”

“Được thôi, không phải vì mình.” Hạ Du Nguyên giả vờ thở dài, đẩy hộp cơm về phía cô: “Ăn đi, ăn đi.”

Rõ ràng đã ăn tối no nê, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn ăn hết hơn chục miếng chả tôm Triều Châu, Hạ Du Nguyên cũng ăn vài cái, chẳng mấy chốc chả tôm trong hộp cơm chỉ còn một lớp đáy.

“Không ăn nổi nữa.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu, cảm giác no căng giờ mới đến.

Cô đứng dậy, đi đến thiết bị tập thể dục gần đó rồi bám vào thanh ngang để giảm cảm giác no.

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

Hạ Du Nguyên cũng bước tới đứng trước mặt cô, hỏi: “Cậu có lạnh không? Có cần kéo khóa áo lên không?”

“Không lạnh, vừa ăn xong nên ấm lắm.”

Hạ Du Nguyên cụp mắt, cậu thấy bên trong áo khoác bông của cô là bộ đồ ngủ bằng nỉ mỏng, trước ngực có một cái đầu mèo lớn.

Cậu không kiềm được mà bật cười.

Lý Quỳ Nhất ơi Lý Quỳ Nhất à, bề ngoài cậu lúc nào cũng cau có, không quan tâm ai, thế mà sau lưng lại mặc bộ đồ ngủ mèo dễ thương này sao?

“Cậu cười gì vậy?”

“Không có gì.” Cậu không nói, chỉ mỉm cười đứng cạnh cô, sau đó cậu bám vào thanh ngang của dụng cụ tập thể dục.

Im lặng một lúc.

Thỉnh thoảng có làn gió đêm thổi qua, nhưng cơn gió ấy không làm người ta cảm thấy lạnh, ngược lại còn làm dịu đi cái oi bức.

Lý Quỳ Nhất cảm thấy nhiệt độ này rất dễ chịu, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Mình nghe dự báo thời tiết nói, sau Tết nhiệt độ sẽ giảm mạnh, mùa Xuân lại là lạnh nhất.”

“Ừm, không biết năm nay có tuyết lớn không.”

Hai người bất chợt nhớ lại trận tuyết đầu mùa tĩnh lặng mà to lớn năm ngoái. Khi ấy, họ đã cùng nhau ngắm tuyết.

Song giờ nhớ lại, đúng là hơi tiếc nuối… Hai người lại cãi nhau trong một bầu không khí đẹp như thế.

Bây giờ thì thích hợp để cùng ngắm tuyết hơn, Lý Quỳ Nhất nghĩ. Nhưng giờ không khí khô khan, không hề có dấu hiệu tuyết rơi.

“Cậu có muốn nghe nhạc không?” Hạ Du Nguyên hỏi cô.

Cô bám vào thanh ngang, quay mặt về phía cậu, trong lòng lặng đi.

“Bài gì?”

Cậu không trả lời, yên lặng vừa bám vào thanh ngang vừa nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng cất giọng. Giọng cậu rất thấp, cậu hát bài “Hồng Đậu” rất hợp cảnh.

“Vẫn còn chưa cảm nhận thật rõ ràng

Bầu không khí khi hoa tuyết nở rộ

Khi đôi ta lạnh đến run rẩy, mới càng hiểu

Thế nào là dịu dàng

…”

Không có nhạc nền, chỉ có giọng hát trầm ấm của chàng trai trong không khí lành lạnh, hệt như câu chuyện đêm bên lò sưởi. Có lẽ là ánh mắt của cậu quá tha thiết, nên những tiếc nuối trong tình yêu qua giọng hát của cậu lại như một khát khao.

Khi hát đến câu “Đâu có gì là vĩnh viễn bền lâu”, cậu đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn vào mắt cô vài giây rồi cười nhẹ, nắm lấy tay áo bông của cô, dẫn cô đến chỗ để xe đạp địa hình của cậu.

Hạ Du Nguyên bật đèn pin điện thoại, chiếu vào yên sau.

Bây giờ Lý Quỳ Nhất mới nhận ra, trên yên sau xe đạp địa hình của cậu, có một bó hoa đẹp đẽ tươi rói như một bức tranh sơn dầu.

“Năm mới vui vẻ, Lý Quỳ Nhất.” Cậu đứng sau ánh sáng và nghiêng đầu cười.

*******

Chú thích:

  1. “虾枣” (xiā zǎo) là một món ăn truyền thống trong ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt phổ biến ở khu vực Phúc Kiến và Quảng Đông. Món này được làm từ tôm (虾) và thịt lợn băm nhuyễn, sau đó được bọc trong một lớp vỏ (thường là da heo hoặc da đậu phụ) và chiên giòn. “虾枣” thường có hình dáng tròn hoặc dài như quả chà là (枣), do đó có tên gọi này. Món ăn có vị ngọt tự nhiên từ tôm và thịt, với lớp vỏ giòn tan bên ngoài, rất được yêu thích trong các bữa tiệc hoặc dịp lễ Tết.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.