Công Tố Viên Của Tôi

Chương 38



Kiều An Sâm không trả lời, bình tĩnh kéo áo xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.
Sơ Nhất thấp thỏm nhìn anh, vừa mới thả lỏng một chút, chưa kịp chuẩn bị gì đã bị anh cầm tay kéo lại.
Mặt dán vào lồng ngực anh, có chút đau, Sơ Nhất đang định ngẩng đầu phàn nàn, một bóng người đổ xuống, ngăn chặn ngọn đèn trên đỉnh đầu.
Kiều An Sâm ôm cô ra trước ngực, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng, hôn tới mức…Sơ Nhất hơi không chịu nổi.
Dường như lâu rồi chưa được thân mật như vậy, anh ngậm lấy môi cô, khẽ mút rồi cắn nhẹ, Sơ Nhất thừa nhận động tác của anh, tim đập càng lúc càng nhanh, toàn thân như nhũn ra.
Hôn đến khi đầu lưỡi có chút đau đớn, cuối cùng Kiều An Sâm cũng thả cô ra, Sơ Nhất ngẩng đầu thở dốc, còn chưa kịp bình phục hoàn toàn, tay đã bị anh nhét vào trong quần áo.
Bàn tay truyền đến một cảm giác xa lạ lại quen thuộc, giống hệt mấy phút trước.
Sơ Nhất cứng đờ, môi của Kiều An Sâm dán vào tai cô, nóng bỏng nói.
“Cho em…”
“Sờ thoải mái.”
Da đầu Sơ Nhất run lên.
Bàn tay đang dán trên bụng anh, một cứ động nhỏ cũng không dám, Kiểu An Sâm không để ý đến cô, vùi đầu xuống hôn, từ mang tai đến cần cổ dày đặc dấu hôn.
Lúc tới nơi nào đó, Sơ Nhất nhịn không được nức nở một tiếng, rút tay khỏi áo anh, sau đó ôm chặt lấy đầu anh.
Chuyện tiếp theo không thể kiểm soát được, Sơ Nhất chỉ nhớ, trong lúc bản thân đang lơ lửng, ngọn đèn trên đầu đang đong đưa, cơ bụng kiến cô si mê ở ngay trước mặt, trong mơ màng, một giọt mồ hôi thuận theo da thịt chảy xuống, biến mất trong nháy mắt.
Sau đó.
Sơ Nhất mềm nhũn vùi đầu ở trong chăn, lẩm bẩm phàn nàn.
“Sao anh lại như vậy chứ…”
Kiều An Sâm vừa tắm xong đi ra, anh lau tóc, nghe vậy liền hỏi, “Như nào cơ?”
“Sờ một cái cũng không cho nữa.”
Kiều An Sâm cười, anh ngồi ở mép giường, thò tay kéo Sơ Nhất ra khỏi chăn.
“Em có biết bao lâu rồi anh chưa chạm vào em không?”
Sơ Nhất yên lặng tính toán một chút, hình như gần một tháng, cô có chút chột dạ, lập tức nhớ tới nguyên nhân , hùng hồn nói.
“Còn không phải tại anh sao!”
“Đừng tưởng như vậy em sẽ tha thứ cho anh, việc này không tính!”
Tâm trạng Kiều An Sâm lập tức trùng xuống, anh rũ mắt, áp đầu lên trán cô, thì thào nói.
“Vậy như nào mới tính? Như nào mới có thể tha thứ cho anh?”
Anh đã dùng hết vốn liếng rồi.
Trong một tháng này, anh đã làm ra những chuyện mà bản thân không hề nghĩ tới, Kiều An Sâm cảm giác anh không phải là anh nữa rồi.
Nghĩ tới đây, anh âm thầm cảm khái một tiếng.
Dỗ vợ thật khó.
Sơ Nhất tránh đi tấm mắt của anh.
Lời nói đến bên miệng lại không thốt ra thành lời.
Sơ Nhất đẩy Kiều An Sâm ra, chột dạ kéo chăn.
“Em mệt rồi, em muốn đi ngủ.”
Kiều An Sâm nhìn cô thật lâu, thở dài.
Anh tắt đèn, vừa mới đặt lưng xuống, cái người vừa ngắm mắt kia lại cọ qua, thò tay ôm anh.
Người trong ngực mềm mại, thơm ngọt ngào.
Động tác tràn đầy ỷ lại.
Kiều An Sâm âm thầm cam chịu số phận.
Biết làm gì khác được nữa, tiếp tục chịu đựng thôi.
Ngày thứ ba, hai người ăn sáng xong, Kiều An Sâm thuê một chiếc xe máy mimi, đưa cô đi dạo quanh đảo một vòng.
Con đường ven biển gió rất lớn, thổi tan không khí nóng bức bên trong, Sơ Nhất đội mũ bảo hiểm ngồi đằng sau ôm Kiều An Sâm, ánh mặt trời rựa rỡ, bầu trời trong xanh, dường như hòa với biển.
Cô giang hai tay reo hò.
“Kiều An Sâm, nơi này đẹp quá.”
“Nóng không?”
“Không, rất thoải mái.” Cô cảm thấy ra ngoài chơi phải chiến thắng được sự lười biếng, khách sạn dù có tốt đến đâu, giường có to cỡ nào cũng không thể so với cảnh sắc vô biên bên ngoài.
“Em cẩn thận một chút, ôm chặt lấy anh, đừng để bị ngã.” Kiều An Sâm lo lắng dặn dò, Sơ Nhất ừ một tiếng, ngoan ngoãn ôm eo anh.
“Lái chậm một chút, em muốn ngắm biển.”
“Được.”
Lái xe dạo một vòng, đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, hai người tiến về vách đá tình nhân, một vách đá nổi tiếng bên bờ biển, nổi tiếng với cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Ánh mắt trời đã bớt gay gắt hơn, ánh sáng chuyển sang màu cam đậm.
Vách đá đứng thẳng hướng ra biển, cao đến kỳ lạ, thảm thực vật xanh như ngọc xen lẫn những bông hoa tím biếc không tên, phía dưới là biển xanh bao la, bọt nước trắng xóa vỗ vào bãi đá ngầm, hòa cùng làn gió biển, xinh đẹp vô cùng
Sơ Nhất nắm tay Kiều An Sâm, đi dọc theo đường mòn, chậm dãi tản bộ.
Bầu trời bị nhuộm thành màu cam ấp áp, hoàng hôn màu vàng từ từ chìm vào mặt biển, cảnh tượng này thật tráng lệ, con người ở trước thiên nhiên, nhỏ bé tụa như con kiến.
Sơ Nhất và Kiều An Sâm ngồi ở vách đá, gió thổi làn váy cô, thổi qua tóc anh, trái tim trở ên tĩnh lặng, bên cạnh truyền đến một bản nhạc không tên, một ca sĩ lang thang đánh một bản ghi ta, Sơ Nhất đột nhiên rất muốn dựa vào Kiều An Sâm.
Cô hơi nghiêng mặt đi, dựa đầu vào vai anh.
Kiều An Sâm quay đầu nhìn cô, sau đó thu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi cong lên.
Thời gian dường như ngừng tại nơi đây.
Bầu trời đỏ cam dần dần bị màu xanh mực thay thế, trong khoảng khắc ngày đêm giao chuyển, màu sắc vô cùng khác lạ.
Hai người chậm dãi đi về, lúc này đây, Kiều An Sâm vẫn luôn nắm tay cô, hai cánh tay đan vào nhau.
Ăn tối ở nhà hàng gần đó, cuộc sống về đêm bắt đầu, chơi đùa cả một ngày, Sơ Nhất cũng đã thấm mệt, cô muốn về thẳng khách sạn.
Tắm rửa xong, Kiều An Sâm kiểm tra lại lịch trình ngày mai, Sơ Nhất lật xem tất cả ảnh chụp ngày hôm nay, khi nhì thấy một tấm ảnh trong số đó, tay của cô bỗng nhiên dừng lại.
Là bức ảnh ở vách đá tình nhân, cô dựa vào vai Kiều An Sâm ngắm mặt trời lặn, hai người được một cô gái chụp lại, sau đó đối phương gửi cho Sơ Nhất.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, hai người ngồi sát vào nhau, nước biển và vách đã, thật lãng mạn.
Sơ Nhất nhìn bức hình này, liền cảm thấy bản thân được quay lại khoảnh khắc đó, cảm giác này khiến cô khó thể nào quên.
Chỉ là một khoảng khắc bình thường, nhưng bởi vì cảnh sắc và bạn đồng hành, bức ảnh như được mạ một màu sắc độc nhất vô nhị.

Cho đến kết thức ngày cuối cùng của chuyến du lịch, trên máy bay, nhìn những đám mây như kẹo bông gòn bên ngoài, trong đầu cô vẫn còn hiển lên cảnh hoàng hôn ở vách đá.
Bầu trời đỏ như lửa, cô an tĩnh dựa vào bả vai Kiều An Sâm, hai người im ắng làm bạn.
Từ đảo Bali về Lam Thành, chỉ một thoáng đã khiến người ta không kịp thích ứng.
Không khí lạnh vô cùng, những tòa nhà cao tầng, những con đường tấp nập xe cộ.
Không còn biển xanh bát ngát, không còn bãi cát trắng tinh, không có bầu trời bao la cũng như gió biển khoan khoái.
Vừa ra sân bay, Sơ Nhất bắt đầu ôm bả vai Kiều An Sâm, thút thít nỉ non.
“Hu hu hu, Kiều An Sâm, làm sao bây giờ, em bắt đầu nhớ đảo Bali rồi…”
“Lần sau chúng ta đi tiếp được không?” Anh thăm dò hỏi, Sơ Nhất lập tức nói.
“Vậy là đủ rồi, đều đi qua rồi, nếu lần sau anh được nghỉ, chúng ta sẽ đi chỗ khác chơi!” Cô hưng phấn nói, hoàn toàn không thấy bộ dạng xa xút như vừa rồi nữa.
Kiều An Sâm, “….”
“Được.”
Hai người lên xe về nhà, ngắn ngủ vài ngày, dường như có cảm giác đã mấy đời, nhìn căn nhà quen thuộc lại xa lạ, Sơ Nhất lắc đầu thở dài.
“Phải tổng vệ sinh một lượt rồi…”
Vừa mới trở về nên ai cũng không muốn động, Sơ Nhất đổi ga giường xong liền nằm lì trên giường, Kiểu An Sâm khá hơn cô một chút, anh lấy quần áo bẩn của hai người thả vào trong máy giặt.
Sau khi làm xong, anh lấy cây lau nhà lau sàn, mở cửa số thong gió, làm xong xuôi hết tất cả mới rửa tay sạch sẽ nằm trên giường, ôm lấy Sơ Nhất từ phía sau, dựa mặt vào sau cỏ cô.
“Anh mệt à?” Cô khẽ hỏi, Kiều An Sâm ừ một tiếng, không động đậy.
Sơ Nhất xoay người, đối mặt với anh, hai người yên tĩnh ôm nhau.
“Ngày mai anh phải đi làm mất rồi.”
Mặt của cô dựa trên vai Kiều An Sâm, nhìn vào khoảng không.
“Em cảm thấy mấy này nay mình giống như đang nằm mơ vậy.”
“Hiện giờ tỉnh mộng, lập tức trở lại hiện thực.”
Kiều An Sâm ngẩng đầu, nhìn cô một lát, sau đó hôn môi cô.
Động tác rất ôn nhu, anh khẽ tách môi cô ra, cả hai trao đổi hơi thở với nhau.
“Anh xin lỗi.” Anh đột nhiên lên tiếng, Sơ Nhất ngạc nhiên.
“Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?”
“Không có cách nào ở bên em mỗi ngày.” Vẻ mặt Kiều An Sâm tràn đầy áy náy, Sơ Nhất nghe xong, trong lòng càng áy náy.
“Anh có công việc của anh, làm sao có thể đi chơi với em mỗi ngày được.” Nói đến đây, Sơ Nhất bỗng nhớ ra gì đó, cô nghi ngờ nhìn anh.
“Đúng rồi, có phải gần đây anh đanh xem thứ gì đó linh tinh trên mạng đúng không?”
“Không có.” Kiều An Sâm thoáng dừng lại, trả lời, “Sao lại hỏi vậy?”
“Em cảm thấy dạo gần đây anh giống như thông suốt rồi.”
“? ? ?”
“Lời nói và hành động khác xa lúc trước.”
“…vậy em thấy tốt hay không tốt?”
Sơ Nhất sờ cằm, trầm tư một lát, sau đó chậm rãi nói, “Em cũng không biết nữa, có lúc được, có lúc cảm thấy không ổn.”
Kiều An Sâm, “…”
Anh cũng thật khó khăn.
Đúng như dự đoán của Sơ Nhất, sau khi nghỉ phép xong, công việc của Kiều An Sâm chất thành một đống, đang chờ anh về sử lý.
Ngày đầu đi làm, anh bắt đầu tăng ca đến khuya, lúc về đến nhà đã mười một giờ, Sơ Nhất chờ anh về, đợi đến lúc mí mắt bắt đầu đánh nhau.
“Sao em còn chưa ngủ?” Kiều An Sâm đẩy cửa ra, thấy trong phòng ngủ lạnh lẽo ngày trước nhiều thêm một người, Sơ Nhất ngồi dậy, ngẩn người nhìn anh.
“Anh mới tan làm à…”
“Ừ, công việc nhiều quá.” Kiều An Sâm vươn tay ấn ấn cổ.
Anh đi đến bên giường, ngồi ở trước mắt Sơ Nhất, nhìn cô chăm chú.
“Lần sau nếu mệt em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
“Em cũng không buồn ngủ lắm, trước kia đến giờ này em mới ngủ.” Sơ Nhất thành thật trả lời, Kiều An Sâm bật cười, vươn tay xoa đầu cô.
“Được rồi, anh đi tắm đây, em nghỉ ngơi đi.”
Đỉnh đầu truyền đến xúc cảm và độ ấm của bàn tay, cùng với chút sức lực, trước mặt dường như vẫn còn lưu lại bóng dáng của Kiều An Sâm.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, đuôi mắt cong cong, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Khiến cô bất giác nghĩ đến một từ.
Cưng chiều.
Sơ Nhất sững sờ nhìn bóng lưng anh, hoài nghi đầu óc không tỉnh tảo, buồn ngủ đến choáng váng.
Hầu như không cô gái nào có thể cưỡng lại việc chạm vào đầu, đặc biệt là đối với người mình thích, hiệu quả tăng lên gấp bội.
Sơ Nhất vùi ở trong chăn, không còn cảm thấy buồn ngủ, cô cẩn thận nhớ lại một màn kia, ra sức cắn góc chặn, hận không thể lăn qua lăn lại.
Hu hu làm sao bây giờ, cô cảm giác mình đã rơi vào bể tình rồi.
Editor: T vừa đào một hố mới, bạn nào có hứng thú thì qua coi nhé.

Tham Khảo Thêm:  Chương 132

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.