40: Chân em đeo gì đấy
Thật ra khách sạn đã điện thoại vào buổi sáng hôm nay.
Lần đầu là trợ lý nghe máy nhưng không dám xác nhận nên chuyển cho Bùi Yến.
Bên khách sạn nói là nhặt đường một sợi dây, hỏi có phải đồ anh đánh rơi hay không.
Bùi Yến nói không phải, nhưng nhớ lại ngày đó Trịnh Lam bị anh ép nằm lên giữa giường nên anh hỏi lại: “Nhặt được ở đâu?”
“Ở trong chăn, một sợi dây màu đỏ, hơi cũ.” Nhân viên trả lời.
Bùi Yến là khách VIP ở khách sạn của bọn họ, chỉ cần đi công tác đến đây thì sẽ đặt phòng ở khách sạn này, vì thế bọn họ sẽ tra kỹ càng tất cả mọi thứ.
Đối với sợi dây này, thực tế thì Bùi Yến không có ấn tượng gì mấy.
Xem lại đồ xong, anh xác nhận đây không phải là của mình, nhưng trong đầu anh loáng thoáng qua cảm giác nó rất quen thuộc nên để khách sạn hỗ trợ giao tới.
Mấy ngày nay công việc bận bịu nên anh không nghĩ tới, hôm nay nghe nghe Trịnh Lam hỏi, anh dựa vào để nhìn kỹ chàng trai trắng như sứ này.
Cậu hỏi anh có từng thấy món đồ này hay chưa, mí mắt cậu run run nhè nhẹ.
Nên nói có hay không, đột nhiên Bùi Yến không xác định được.
Trong tấm ảnh, sợi dây kia vừa đỏ vừa cũ, Bùi Yến chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ lúc buộc nó vào cổ tay của Trịnh Lam.
Tay mềm như vậy, lúc nào cũng như không xương khoác lên vai của anh, nếu buộc dây thừng vào có lẽ sẽ dễ hằn vết đỏ lên, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, hơi nhở nhẹ nhàng thổi nhẹ qua làn da.
Ánh mắt của Bùi Yến bỗng trở nên rất nguy hiểm, Trịnh Lam đã rất quen với vẻ mặt như thế, cậu rụt rụt cơ thể lại.
Đầu gối giơ lên quá cao, ngón chân cuốn lấy ga giường rồi cuộn mình lại, Bùi Yến nhìn hướng về phía mắt cá chân, anh rướn người lên.
“Chân em đang đeo cái gì?”
Anh cúi đầu xem, là loại dây đeo kim loại có một đầu hoa hồng, gần như không có cảm giác nếu để trong lòng bàn tay.
Trịnh Lam bỗng nhiên đỏ mặt, vỗ lên tay Bùi Yến rồi ngồi xếp bằng trên giường. Cậu sửa soạn lại quần áo, vừa đi về phía phòng thay quần áo vừa nói: “Em muốn đi…”
Bùi Yến nhìn vào bóng lưng gầy yếu của cậu, quần áo rộng rãi phủ lên người, vạt áo phất phơ quét xuống tới dưới bàn chân, anh lại nhìn xuống mắt cá chân của cậu.
Dây xích lỏng lẻo rủ xuống, dường như có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ như tiếng chuông đồng trong thiền viện, lập tức soi rõ những tà niệm trong lòng Bùi Yến lúc này.
Cậu lại không hay biết gì cả.
Đây là Trịnh Lam thiếu anh.
Trịnh Lam chạy, cố gắng giữ lưng thẳng nhưng bước chân lại liêu xiêu.
Một nửa là đau, một nửa như có gai ở sống lưng.
Cuối cùng cũng đóng lại được cửa phòng thay quần áo, không gian nhỏ hẹp chỉ có mình cậu, lúc này Trịnh Lam mới thở nhẹ ra.
Xung quanh chất đống quần áo của mình, Trịnh Lam tùy ý cởi áo ra rồi mặc lại từng thứ vào.
Lúc đeo vớ vào cậu mới nhìn kỹ lại, thất thần nhìn chằm chằm vào vòng chân.
Trong lúc xúc động nhất thời cậu liền mua nó, lúc đặt ở quầy thanh toán có rất nhiều ánh đèn chiếu vào nó.
Tuy sợi dây không có một hạt kim cương nào nhưng lại sáng lấp lánh.
Trên cơ thể Trịnh Lam, ngoài hình xăm thì mắt cá chân là chỗ Bùi Yến thích nhất.
Trịnh Lam nắm lấy tay che lên chỗ đó. Bàn tay của cậu không lớn như của Bùi Yến, cũng không nóng hổi như anh. Một ngàn ngày, cậu đã sớm biết rõ rằng Bùi Yến không thể thay thế nhưng lại không thể nào quên đi được.
Thật lâu khi thay quần áo xong, lúc Trịnh Lam đi ra khỏi phòng thì nơi này đã không còn ai.
Cậu dọn đồ, gửi tin nhắn cho Trần Gia Ngôn xong liền một mình rời đi.
Cậu uống rượu nên phải gọi xe tốn thêm một ít thời gian, lúc Trịnh Lam quay lại nhà Bách Hạo thì đã qua rạng sáng. Bách Hạo còn chưa ngủ, đang ôm máy tính ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Hắn cũng đã tắm rửa thay quần áo, chắc là đang chờ cậu.
Thấy cậu trở về, Bách Hạo mới yên tâm, hỏi: “Sao về muộn vậy?”
Trịnh Lam ngồi xuống bên cạnh hắn, mệt mỏi dựa vào ghế.
“Ăn xong rồi đi mát xa.”
“Ầy, được đấy.” Bách Hạo tắt máy tính đang để trên đùi, lấy tay đỡ cằm.
“Chuyện trên trường quay thế nào rồi? Đạo diễn, diễn viên, người quay phim, họ có thú vị không?”
“Mày muốn biết cái này à?” Trịnh Lam nhướng mày: “Cũng có khả năng thú vị.”
“Sao lại gọi là “có khả năng thú vị”?” Bách Hạo cười nói.
“Tao tới sớm nhất cũng rời đi sớm nhất, không thấy được nhiều lắm.” Trịnh Lam thành thật nói: “Ngay cả lời thoại tao còn không có, chỉ mỗi năm giây quay phim đã đủ đau đầu rồi.”
“Làm sao vậy? Bác sĩ Trịnh toàn năng của chúng ta mà cũng có chuyện không làm được sao?”
Trịnh Lam lấy cùi chỏ huých huých hắn: “Mày chỉ biết cười tao, không phải là không biết lúc bình thường tao như nào sao…”
“Được rồi.” Bách Hạo nhún vai, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Hắn chưa nói dứt câu nhưng lại do dự gì đó.
Trong lòng Trịnh Lam cũng đang cười, cái gì mà đoàn làm phim chơi vui hay không, cái gì mà cậu có thể diễn hay không, Bách Hạo có thể quan tâm những cái này à?
Trịnh Lam đứng lên giả bộ muốn đi, nói: “Hôm nay quá mệt, nghỉ sớm xíu đi.”
Một bước cũng chưa đi được đã bị Bách Hạo đã gọi lại: “Này!”
“Được rồi, biết mày nắm thóp được tao rồi.” Bách Hạo nổi giận nói: “Tao quan tâm thì sai à?”
Thấy hắn thật sự sắp giận, Trịnh Lam ngồi lại, thuận tay lấy một quả táo ngọt: “Muốn hỏi cái gì?”
“Hỏi cái gì mà hỏi.” Bách Hạo dứt khoát không nói nữa: “Hỏi cũng như không, tao lại không biết rõ mày à?”
Trịnh Lam im lặng ngầm thừa nhận.
“Trịnh Lam à, mày quá kì lạ.” Lần đầu tiên Bách Hạo thể hiện vẻ không hiểu với cậu: “Rõ ràng mày không vui, sao lại tự tra tấn mình? Mày biết rõ ràng nếu đến đó sẽ gặp ai, sao vẫn muốn đi? Đi thì đi thôi, dù sao chuyện này cũng không phải là lần đầu, nhưng mà nhiều lần như vậy, tao không hiểu mày muốn làm cái gì?”
Trịnh Lam cúi thấp đầu, ngón tay để lên ghế salon, miệng mím lại thành một đường thẳng.
“Xin lỗi mày.” Bách Hạo vỗ vai của cậu: “Tao nghĩ mày có thể tự suy xét rõ ràng, nghĩ kỹ lại đi, mày làm cái gì anh em cũng sẽ ủng hộ mày.”
“Chỉ sợ không có ngày đó…” Trịnh Lam tự nói.
Theo Bách Hạo thì đây là một vấn đề đơn giản.
Thích hoặc không thích.
Bỏ được hoặc không bỏ được.
Khi một người do dự khi đối mặt với mấy chuyện này, không phải đây chính là thể hiện thái độ của bản thân à?
Hắn không nghĩ rằng Trịnh Lam không để ý cái này.
Cậu vẫn còn nghĩ về anh, quên không được, bỏ xuống cũng không xong, không cần phải nghĩ thêm.
Thế nhưng lại không thể chạm vào, không thể nghĩ đến, không thể nói về nó, đây mới là mấu chốt.
Trịnh Lam không thể vượt qua chướng ngại trong lòng mình. Hai năm trước cậu không nghĩ rằng sẽ gặp lại Bùi Yến, cậu cũng nghĩ đến sẽ làm thế nào vượt qua.
Làm thế nào để vượt qua đây?
Trịnh Lam cuộn tròn lại ngủ, đây là thói quen gần đây của cậu.
Sợi dây màu đỏ mất đi, tay lại không quấn lấy được đồ vật, Trịnh Lam mất một lúc lâu mới có thể từ từ ôm lấy chân ngủ.
Cậu nhớ đến Bùi Yến, nhiệt độ của anh, ngón tay của anh, nhớ đến nỗi cả người lại phát run, nhịn không được càng co ro hơn, tay lại để lên chỗ mắt cá chân kia.
Sau đó chậm rãi làm quen với nơi quen thuộc mới.
Ngày hôm sau đi làm, từ sáng sớm trưởng khoa đã vào văn phòng của cậu. Tay cầm ly trà ông tự pha, còn cho Trịnh Lam một ly.
“Hôm qua như thế nào? Có thuận lợi không? Trưởng khoa tươi cười hỏi.
“Cũng tính là thuận lợi ạ.” Trịnh Lam nói xong rồi lại đổi ý: “Cháu ở đó hơi lâu, thấy không quá thú vị.”
“Không sao đâu.” Trưởng khoa thấy chuyện này hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì cả: “Rất bình thường, cậu là người đầu tiên đó, ôi, nếu con trai tôi có thể tốt bằng một nửa cậu thì lúc già tôi sẽ không cần phải lo lắng cả ngày như vậy.”
Con trai của trưởng khoa không phải là sinh viên y mà là sinh viên khoa văn, lúc chọn chuyên ngành trưởng khoa rất tức giận, những bác sĩ quen với ông đều biết chuyện này, không tính là bí mật gì.
Lời an ủi khách sáo của Trịnh Lam còn chưa ra khỏi miệng, Trưởng khoa cũng chưa phàn nàn xong, bên ngoài đã có người ồn ào đi vào.
Thì ra là cô y tá nhỏ sắp kết hôn tới nhắc nhở bọn họ: “Tiệc cưới của em sẽ tổ chức vào cuối tuần này, bác sĩ Trịnh với trưởng khoa nhớ tới nha.”
“Chắc chắn rồi.” Trịnh Lam nói, cậu ngồi xuống, tay sờ vào ngăn tủ bên phải.
Món quà muốn tặng cho y tá cậu để ở trong này, sáng nay cậu đã cất kỹ.
Cô y tá nhỏ vừa đi, trưởng khoa lại nhắc: “Cậu xem tiểu Trương kìa, nhỏ hơn cậu bao nhiêu đâu mà đã sắp cưới rồi, cậu thì một chút động tĩnh cũng không có là sao? Lúc trước tôi có nhìn trúng một cô y tá nhỏ rất được, xinh đẹp, trình độ học vấn cũng ngang cậu, nếu không thì…”
Trịnh Lam cười, đứng dậy đẩy trưởng khoa ra ngoài: “Trưởng khoa, sắp đến giờ làm rồi…”
“Được được được.” Trưởng khoa lẩm bẩm: “Người trẻ mấy đứa bây giờ đều nghĩ lớn cả.”
Rất tình cờ chính là, tiệc kết hôn mà Vạn Hàn đã đề cập tới cũng chính là ngày đó.
Nghe thấy giọng nói của Trịnh Lam ở đầu bên kia điện thoại, Vạn Hàn liền nghĩ không ổn rồi, cô hỏi: “Ngày đó có chuyện gì à?”
“Ừm, lúc trước tôi có nhờ cậu lựa quà, ngày đó là cô ấy kết hôn, tôi phải đi.”
Vạn Hàn cũng bất đắc dĩ, đành phải cười nói: “Xem ra tính cũng tương đối chính xác đó, ngày hôm đó là ngày hoàng đạo.”
Trịnh Lam lại nghĩ, thực sự không ngờ Vạn Hàn lại thấy tiếc nuối, nói: “Tiệc cưới chắc là xong trước giữa trưa, buổi tối tôi tới, có thể không?”
“Thật sao? Như thế cũng được.” Vạn Hàn suy nghĩ kỹ một chút: “Cậu chắc chắn muốn uống rượu mừng à? Vậy thì bên kia xong việc nhớ gọi cho tôi, tôi kêu người tới đón cậu.”
“Được.” Trịnh Lam đáp lời.
Vạn Hàn còn chưa chịu cúp điện thoại, ngược lại Trịnh Lam đã muốn cười.
Từ khi cậu và Bùi Yến chia tay, bạn bè xung quanh luôn nhắc đến người kia với cậu bằng cái cách này.
“Còn có điều gì muốn nói à?” Trịnh Lam chủ động hỏi trước.
“Bọn tôi còn mời cả Bùi Yến, đây là chủ ý của Hướng Tùng Dương, cậu cũng biết lúc trước hai bọn tôi quen biết nhau cũng vì…” Vạn Hàn càng nói càng khó: “Vậy thì quên đi, Hướng Tùng Dương nói cũng không giữ lời, nếu cậu không thích…”
Cậu mới là khách mà, sao lại còn khó xử hơn cả chủ nhà thế này.
Trịnh Lam liên tục nói không cần, dở khóc dở cười nói: “Bọn tôi chỉ chia tay, đâu có kết thù.”
Hơn nữa, tâm tư của cậu quá nặng, không thể để cho người khác phát hiện…
“Tôi chỉ hy vọng ở chỗ tôi cậu sẽ không làm khó chính mình.” Vạn Hàn nói.
“Không có chuyện gì, không sao đâu.”
Ngày diễn ra tiệc cưới, Trịnh Lam và mấy đồng nghiệp đến rất sớm.
Bên trong khách sạn rất náo nhiệt, các vị khách đều mặc đồ rất sang trọng, đi qua đi lại ở bãi cỏ.
Lúc vào cửa đã thấy qua cô dâu, Trịnh Lam lấy món quà đã chọn ra còn kèm theo một bao lì xì.
Cô y tá nhỏ này lúc nào cũng đòi phụ cậu trong lúc công tác, những năm này cũng nhờ có cô.
Cô y tá nhỏ rất bất ngờ, không nghĩ tới Trịnh Lam còn lựa quà cho cô.
Cô mở ra ngay trước mặt, bên trong là một cặp vòng tay kiểu dáng cặp đôi, rất xinh đẹp.
“Cảm ơn anh bác sĩ Trịnh…” Cô dâu cảm động đến rơi nước mắt, Trịnh Lam vội vàng ngăn lại.
“Hôm nay tôi muốn em thật vui vẻ, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Nói đến đây thì đây cũng là lần đầu Trịnh Lam nhìn thấy hôn lễ, quá trình cũng giống như trong tưởng tượng của cậu nhưng bầu không khí lại vượt xa.
Từ lúc người cha trao tay con gái cho bên nhà trai, cô y tá nhỏ nhỏ đã bắt đầu khóc.
Bình thường cô rất kiên cường, bị bệnh nhân làm khó dễ, bị bác sĩ trách móc cũng không lộ mặt yếu đối, bây giờ dáng vẻ mặc váy cưới rất đẹp mà mặt lại đầy nước mắt.
Trái lại về phía người cha bên kia, có lẽ trong một đời ông chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt mọi người như bây giờ.
Buổi trưa, tiệc cũng bắt đầu, cô dâu đổi sang trang phục thuận tiện hơn, đi kinh rượu cùng chú rể từ bàn này sang bàn khác. Trịnh Lam uống một chén xong, lúc ngồi xuống lại bị cả bàn đồng nghiệp rót rượu, một bữa cơm ăn trong quay cuồng.
Sau khi kết thúc Trịnh Lam một mình đi chào cô y tá nhỏ rồi mới đi ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi qua khiến cho đầu óc cậu tỉnh táo một chút.
Lúc đang muốn gọi cho Vạn Hàn, cậu không chú ý mà nhận một cuộc điện thoại khác, bắt máy thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Ở đâu? Anh đến đón em.”
Trái tim Trịnh Lam siết chặt, thời khắc này thời gian như quay lại vào lúc khoảnh khắc trên sân trường kia.
“Nói chuyện.”
Bùi Yến nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
“Em ở ngay cửa khách sạn, Velshi.”
Trịnh Lam vừa dứt câu, Bùi Yến ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Cậu hoảng hốt chờ người, vốn cậu cũng đang không tỉnh táo lắm, lần này cảm thấy khó mà tin được.
Nhà mới của Vạn Hàn cách nơi này rất xa, Bùi Yến đồng ý lái xe tới đón cậu sao?
Thêm một trận gió lạnh thổi qua, cậu rụt người, đi lùi vào trong khách sạn rồi ngồi xuống ghế salon, cứ một mực nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Cậu không biết rõ về xe của Bùi Yến, huống hồ xe của anh cũng rất nhiều, lúc nào cũng khác nhau.
Cơ thể của Trịnh Lam từ từ mềm mại trượt xuống, nhiệt độ từ việc say rượu chậm rãi tăng lên, thiêu đốt tới đầu óc của cậu.
Có đồng nghiệp vừa ăn xong đi tới, cười hỏi cậu đang làm gì, Trịnh Lam nói cậu đang đợi người.
Giọng nói và nụ cười ấm áp như gió xuân khiến người ta phải nghĩ xem người này đang chờ đợi ai.
Cũng không nghe nói bác sĩ Trịnh có đối tượng mà nhỉ?
Đồng nghiệp đang định hỏi thăm, đột nhiên một chiếc xe đậu bên ngoài khách sạn.
Đậu xe ở lỗi vào cũng không có gì lạ, lạ ở chỗ đám nhân viên vội vàng nghênh đón, dường như người ngồi bên trong không phải là vị khách nào mà là lãnh đạo xuống kiểm tra.
Đồng nghiệp còn muốn thảo luận về địa vị của người này với Trịnh Lam nhưng vừa quay đầu lại, người đâu mất rồi?
Sau đó thấy Trịnh Lam cũng đi ra ngoài, nhân viên công tác ở bên cạnh cũng vì cậu mà chừa ra một con đường, Trịnh Lam kéo cửa xe chỗ tay lái phụ ngồi vào.
Chiếc xe trước mặt mọi người dừng thêm một lúc rồi mới lái đi.
Sao lại phải dừng?
Trịnh Lam nhảy lên, vừa cài dây an toàn xong liền nhìn chằm chằm Bùi Yến.
Cậu uống rượu nên cả người đều là mùi rượu, mặt đỏ hồng, đôi mắt to như hạt dẻ, sáng long lanh nhưng không phải là đang muốn khóc.
Hầu như cậu đã không tỉnh táo nổi.
Bùi Yến hỏi cậu muốn làm gì, cậu say nên không trả lời, còn tưởng đang ở trong mơ liền muốn làm một chút chuyện. Tay cậu mò qua bắt lấy tay Bùi Yến, đan ngón tay họ lại với nhau rồi kéo lên phía chỗ sáng ngắm nhìn.
Bùi Yến biết cậu say rồi, bàn tay của cậu vừa đỏ lại vừa nóng, hai người không giống như ở trên xe mà giống như ngã xuống giường, vuốt ve ôm lấy nhau, Trịnh Lam cũng thích loại chiếm hữu như vậy.
Nhưng một cái là say, một cái là thừa dịp say, Bùi Yến cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, rất muốn hôm nay cho dù làm cách gì cũng phải khiến Trịnh Lam tỉnh lại, hỏi cậu có phải vẫn còn nhớ tới anh hay không, nói rằng hai người họ dù như thế nhưng vẫn không chia tay, nói anh biết lý do năm đó là vì sao lại như vậy.
Rất nhanh sau đó Trịnh Lam đã thả lòng tay, Bùi Yến giương mắt nhìn cậu, thấy cậu nghiêng đầu, dựa vào ghế ngồi ngủ.
41: Kẹo que
Bùi Yến đành phải là người lái xe, một đường lái xe vô cùng yên ổn nhưng tới chỗ ngã ba thì đổi phương hướng.
Còn đi đến nhà Vạn Hàn làm gì, không mất mặt sao?
Xe vừa dừng lại trong hầm, Trịnh Lam liền tỉnh dậy. Cậu mê mang mở mắt ra liếc nhìn xung quanh, nghe tiếng dây an toàn cùm cụp mở.
“Tỉnh rồi thì xuống xe.”
Bùi Yến đã đẩy cửa xe ra, gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức khiến Trịnh Lam khẽ run lên, lúc ấy cậu mới chậm chạp đẩy cửa xe theo.
Chân bước ra bên ngoài nhưng cơ thể không nhúc nhích được, không hiểu chuyện gì luôn.
Bùi Yến cứ thế tiến về phía trước nhưng không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhìn lại thì thấy người bị bị kẹt lại bởi dây an toàn.
“Ngốc không chết em được nhỉ.” Bùi Yến quay lại, anh tức giận chui đầu vào bên eo Trịnh Lam sờ đến chỗ mở đai, vừa nhấn xuống một cái, Trịnh Lam bị nhột nên uốn éo người, trong miệng ưm lên đầy ngọt ngào giống như Bùi Yến đang làm gì cậu.
Dây an toàn đã được tháo ra, Trịnh Lam như không xương lảo đảo té xuống người Bùi Yến, hai tay vòng lấy eo của anh không rời.
“Đứng lên về nhà.” Bùi Yến cau mày, anh không nghĩ rằng trong một buổi trưa mà Trịnh Lam lại có thể uống tới như vậy.
Anh không biết thật ra Trịnh Lam không say mấy, chỉ là không muốn tỉnh táo ở trước mặt anh, vừa vặn giả ngây dại luôn.
Bùi Yến không còn cách nào, thầm mắng trong lòng sao Trịnh Lam luôn gây chuyện. Anh nắm lấy eo nhấc người cậu lên, giống như xách đứa bé ôm vào trong ngực, chân đạp cửa, nhấc tay lên khóa cửa xe.
Trịnh Lam giật mình, từ khi nào mà sức lực của Bùi Yến lại lớn như thế, lỡ như không ẵm được mình thì làm sao bây giờ? Tay chân cậu dùng một chút lực quấn lấy anh.
Bùi Yến ôm cậu đi đến chờ thang máy, Trịnh Lam yên tĩnh ghé vào vai anh.
Đi vào trong thang máy, mất trọng lượng trong giây lát, Trịnh Lam bỗng nghe Bùi Yến hỏi: : “Có phải em đang giả vờ đúng không?”
Bùi Yến nhẹ buông tay, Trịnh Lam vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh bỗng bị vớt lên.
Hai người mặt dán mặt, hơi thở của Bùi Yến phả vào chóp mũi của cậu, sắp đụng tới lông mi. Trịnh Lam xấu hổ, mặt nhanh chóng đỏ lên, né ánh mắt của anh.
Hay lắm, lộ rồi.
Mặt mũi đều ném sang nhà bà ngoại hết.
Trịnh Lam đang muốn buông ra tự mình đứng vững, Bùi Yến lại dùng một tay ôm cậu về, vẫn lo lắng nhưng miệng không yên, nói cậu: “Yếu ớt.”
Vết đỏ trên mặt cậu không lui xuống được, Trịnh Lam dứt khoát tiếp tục giả bộ, cậu nắm lấy áo của anh, mặt hướng vào trong mặt trong ngực của anh thiếp đi.
Cứ yếu ớt vậy đi.
Thang máy vừa đến, Bùi Yến ôm người đến cửa nhà, Trịnh Lam nghĩ ngợi, đây không phải là trong nhà Vạn Hàn sao?
Thế lại cậu giãy dụa muốn xuống nhưng hết lần này đến lần khác Bùi Yến chọc ghẹo không cho cậu động đậy. Trịnh Lam cuống hết lên, cái này mà để người ta thấy sẽ thế nào đây? Cậu đạp chân và trừng mắt, tay Bùi Yến ôm chặt hơn như một sợi dây siết chặt lấy, giữ cho gối cậu cong không để cho cậu dịch chuyển tí nào.
Trịnh Lam sao có thể là đối thủ với Bùi Yến, tay cậu nắm thành quyền “chào hỏi” lên trên lưng anh, nhưng một tiếng hừ cũng không nghe thấy từ người kia.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng cậu bấm mật mã.
Ngay cả mật khẩu mà Vạn Hàn cũng nói cho anh luôn sao?
Bùi Yến dẫn cậu đi vào, Trịnh Lam tựa đầu lên vai anh, càng nhìn càng thấy không đúng.
Phong cách lạnh lùng này có thể là kiểu mà Vạn Hàn thích sao?
Nhưng không ai giải thích cho cậu, Bùi Yến mang người vào thẳng phòng. Một chiếc cửa sổ sát đất không kéo rèm, ngoài cửa sổ tối thui, trong phòng cũng đen kịt.
Trịnh Lam đang định nói chuyện thì Bùi Yến ném cậu lên giường, nhìn cậu lún xuống rồi bật lên.
Quần áo cậu loạn lên hết, áo khoác mặc như không mặc. Bùi Yến nhào tới, cầm lấy bờ vai rồi giật áo khoác cậu xuống ném đại xuống đất rồi cởi của chính mình, tay chui vào trong áo lông của cậu.
Trịnh Lam lắc mông nói không muốn, cậu quá quen thuộc ánh mắt bây giờ của Bùi Yến, như sói như hổ, muốn làm cái gì đều hiện ra hết.
Nhưng cơ thể cậu lại không nghe lời, lúc Bùi Yến dựa tới, cậu ngay lập tức nghênh đón lấy nụ hôn của anh.
Thế nhưng Bùi Yến không tập trung hôn cậu mà còn trêu đùa cậu, hôn chốc một cái lại ngửa đầu lên khiến cho Trịnh Lam nắm lấy ống tay áo anh vội đuổi theo.
Càng chơi Trịnh Lam càng thấy mệt nên cậu nhẹ buông tay, quay đầu đi, trừng mắt nhìn rồi cứ thế bất động.
Bùi Yến trở mình, nằm xuống bên cạnh cậu.
Một lát sau, Trịnh Lam nhích lại gần bên cạnh cậu, gối đầu lên cổ anh, tay nắm lấy lưng quần anh, nhẹ giọng nói: “Em giúp anh…”
Bùi Yến đẩy cậu một cái, anh nghiêng người đè lên, hai mắt như hai viên thủy tinh nhìn cậu như đứa trẻ ba tuổi nhìn thấy kẹo.
Trịnh Lam cảm thấy viên kẹo này giống như nguyên chất từ dãy núi Apls, vị sữa bò rất đậm. Để đỡ thèm thì phải liếm trên đó một lượt, sau đó lại dùng lưỡi và răng quấn lấy nó, mặt ngoài của viên kẹo trong suốt như pha lê, cậu đắc ý nhìn người cho cậu kẹo.
Ánh mắt Bùi Yến tĩnh mịch, bàn tay anh để lên đỉnh đầu cậu, thô bạo vò rối tóc cậu.
Anh thở phì phò, bụng dưới lộ ra, lúc nhìn lại lần nữa thì kẻ bày trò đã ngủ mất.
Khóe miệng vẫn lưu lại mùi vị của anh, vẻ mặt trong mơ còn ngoan hơn cả đứa trẻ được cho kẹo.
Bùi Yến nghiêng người ôm lấy cậu, tay khoác lên bụng, khẽ kéo người vào trong lòng mình sau đó đắp kỹ chăn cho hai người rồi ngủ.
Chập tối, Trịnh Lam bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Đầu óc cậu hỗn loạn, đưa tay cầm điện thoại đang reo inh ỏi lên, nhìn cũng không thèm nhìn lập tức bắt máy, không kiên nhẫn hỏi: “Alo?”
Đầu kia không có tiếng nói chuyện, Trịnh Lam còn muốn ngủ nên tắt máy luôn.
Người sau lưng ôm cậu cũng giật giật, cau mày hừ một tiếng, lúc đó Trịnh Lam mới tỉnh hẳn.
Làm sao lại lăn đến với nhau rồi? Đầu của cậu đầy mồ hôi.
Trịnh Lam lặng lẽ xoay người nhìn anh. Bùi Yến nhắm mắt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ cực kỳ hung dữ.
Ai nói không phải đâu?
Trịnh Lam dùng tay đụng chóp mũi của anh rồi nhanh chóng thu tay lại, thả tay vào trong chăn.
Cậu vừa nhắm mắt lại, Bùi Yến liền ôm chặt cậu, vô thức bọc cậu lại.
Cằm của Bùi Yến dựa vào trán cậu, trong nháy mắt Trịnh Lam hơi muốn khóc.
Cậu hít một hơi, hít thở lên cái cổ trần trụi của Bùi Yến, chỉ mới vài lần mà anh đã tỉnh lại.
Bùi Yến cầm lấy cằm cậu rồi nâng mặt cậu lên, hỏi: “Khóc cái gì?”
Trịnh Lam sợ Bùi Yến tức giận hoặc mất kiên nhẫn, sợ Bùi Yến cảm thấy cậu lúc nào cũng già mồm, không biết tốt xấu, môi cậu bĩu ra nhưng không nói lời nào cả.
Nhưng hôm nay Bùi Yến không như vậy, ngón tay anh quét nhẹ đi giọt lệ không tồn tại dưới mí mắt rồi hôn môi cậu.
Khoảnh khắc dịu dàng thế này đã nhiều năm chưa từng có, Trịnh Lam vịn lấy bờ vai của anh, để mặc cho Bùi Yến ấn sau gáy của cậu, càng hôn càng mãnh liệt hơn.
Phun ra nuốt vào, Trịnh Lam thở hổn hển, đứt đoạn tâm sự với anh: “Hôm nay em nhìn thấy hôn lễ của người khác, em nghĩ… vốn dĩ tụi mình… cũng có một cái.”
Lời nói đi vào trong tai Bùi Yến, anh bỗng nhiên ngừng lại, tách nhau ra mới có thể nói chuyện, hai mắt đỏ hồng nhìn người đang đóng vai đáng thương này.
“Vì sao bây giờ lại nói những lời này?”
Trịnh Lam lắc đầu như trống, lui từ trong ngực anh ra ngoài, đưa lưng về phía anh, kéo chăn che hết người, cục chăn bông kia run lên khiến cho Bùi Yến tâm phiền ý loạn.
Anh xoay người, nhìn thấy cả người mình trên dưới có mỗi cái quần cộc nên lại quay người, mở chăn của Trịnh Lam lên, quay cậu lại đối mặt với mình.
“Anh muốn ngủ với em.” Bùi Yến nói xong thì ôm mặt cậu lên hôn.
[…]
Trịnh Lam mê man ở trên giường, Vạn Hàn đã gọi hai mươi cuộc liền, Bùi Yến thấy phiền nên đã tắt máy, lúc này mới nhớ phải gọi lại cho cô ấy.
Dựa vào đầu giường với điếu thuốc chưa châm lửa, anh nghịch mái tóc còn ướt sau khi tắm của Trịnh Lam, hững hờ trả lời Vạn Hàn đang tức giận.
“Đúng, ở chỗ tôi.”
“Làm gì ấy hả? Thật sự là vẫn ổn, em ấy ngủ rồi…”
“Được rồi, tôi sẽ tiễn em ấy về nhà, hôm khác lại đến chúc mừng hôn lễ cho cậu.”
Vừa cúp điện thoại, anh dập tàn thuốc, chui vào bên trong chăn kéo lấy Trịnh Lam để ôm.
Trên mặt đất quần áo vất tứ tung nhưng bây giờ Bùi Yến chỉ muốn ôm người đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Lam đau đầu nên tỉnh lại. Cậu vừa đưa tay sờ vào mặt rồi chạm vào làn da ấm áp vừa mở mắt, Bùi Yến vẫn còn ngủ, vẫn như sư tử.
Trịnh Lam thu tay lại, hôn trên chóp mũi anh một cái rồi mới dịch chuyển người.
Châm giẫm mạnh lên sàn đau như dẫm vào thủy tinh, cũng may Bùi Yến có lương tâm, anh đã giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ.
Chỉ là quần áo ném loạn khắp nơi, Trịnh Lam lấy đồ của mình lên, may là trước khi bắt đầu đã cởi xuống hết, chỉ có một ít nước nhiễu ra khi họ bước ra khỏi phòng tắm.
Cậu yên lặng thay đồ rồi tiện tay dọn hết đồ của Bùi Yến, ném hết vào trong máy giặt.
Đang muốn rời đi, phát hiện mình để quên điện thoại nên cậu quay về phòng.
Bùi Yến cũng đã tỉnh, ngồi ở đầu giường, đang xem điện thoại của mình.
Trịnh Lam đi qua cầm một cái khác để trên đầu giường, cậu bị Bùi Yến kéo trở về, đành phải quỳ gối lên giường.
“Làm sao rồi?” Trịnh Lam hỏi.
Mới từ trên giường xuống mà giọng nói của Trịnh Lam đã thay đổi ngàn lần, sao Bùi Yến có thể không nghe thấy được?
Trước hôm nay, lúc hai người gặp mặt vẫn luôn giương cung bạt kiếm, Bùi Yến cảm thấy lần này rất đáng.
Chỉ là vấn đề này không thể tính như vậy được, anh cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc Trịnh Lam đã nghĩ gì đây?
“Thêm Wechat đi.” Bùi Yến buông lỏng tay.
Trịnh Lam không ngờ anh sẽ nói tới cái này. Lúc trước chia tay, Bùi Yến từ sân bay đi ra, Trịnh Lam đón xe về trường, cậu ngồi ở ghế sau rơi nước mắt không ngừng, dọa lái xe muốn chết.
Nhưng mà đón người từ sân bay, mỗi ngày tài xế đều có thể nhìn thấy những tình huống giống hệt như Trịnh Lam bây giờ, lái xe an ủi nhưng tất cả đều không lọt vào tai cậu một tí nào.
Bùi Yến đi rồi.
Trịnh Lam mở điện thoại ra, xóa Wechat của anh.
Cậu quét mã QR thì phát hiện Bùi Yến đã đổi ảnh đại diện. Là một tấm chụp ở khách sạn, người đàn ông dựa vào ban công, phía sau là núi tuyết vô tận.
Sau khi thêm, Trịnh Lam đã bí mật đặt cho Bùi Yến một biệt danh rất hay, cậu muốn lui ra khỏi ngực anh lại bị ôm eo kéo lên giường.
“Sao lại dậy sớm thế?” Bùi Yến hỏi cậu, sờ sờ quần áo trên người cậu.
Trịnh Lam biết Bùi Yến không vui, hẳn là cảm thấy cậu muốn bỏ chạy.
Nhưng mà cậu không dậy nổi thật, là cậu thật sự muốn bỏ chạy.
Chạy thật xa, không muốn nghe Bùi Yến nói: “Chúng ta ngủ một lần này rồi chia tay đi.”
“Em muốn đi.” Trịnh Lam nhấn lấy bờ vai của anh muốn đứng lên, đang định đi thì nghe Bùi Yến nói móc cậu: “Đêm qua anh không dùng lực đủ sao? Để em nhảy nhót tưng bừng đến bây giờ.”
Đã vậy thì Trịnh Lam để bụng nữa, mà cậu cũng không muốn nghe tiếp nên cố chấp đi tới bên cửa, Bùi Yến lại gọi cậu một tiếng.
“Lam Lam…”
Trịnh Lam dừng lại, khó có thể tin được, như nghẹn lại ở cổ họng.
Mắt cậu mở to, tay không nhấc lên nổi, lưng thẳng tấp đứng ở đó.
Sau sự dịu dàng là cây đao, Bùi Yến ép buộc cậu, không niệm tình cảm.
“Nói cho anh biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, hoặc chúng ta chia tay, em chọn một.”
Giọng nói anh bình thản như một câu nói như thường, như thể anh không liên quan đến việc này.
Trịnh Lam luôn biết năm đó mình đã tàn nhẫn thế nào, một câu nói như vậy có thể khiến cậu run cả người lên.
Bùi Yến muốn nghe cái gì, là nỗi khổ tâm năm đó của cậu sao? Hay là cậu năm đó không để ý mặt mũi mà tự tử?
Thời gian càng lâu, Trịnh Lam càng cảm thấy như cố tình gây sự, cậu không có cách nào nói ra, cảm thấy nói ra thì kết quả vẫn vậy, cậu vẫn sẽ mất đi Bùi Yến.
Bởi vì cậu từ bỏ đoạn tình cảm của bọn họ, cậu còn có thể đối mặt sao? Còn có thể đền bù sao?
Thấy từ đầu đến cuối Trịnh Lam không có động tĩnh gì, Bùi Yến biết mình lại thất vọng một lần nữa.
Anh vén chăn đứng dậy, không làm khó cậu nữa, chỉ xem đêm qua như là đã đủ, từ đó về sau anh sẽ không nghĩ nữa, không đòi hỏi gì nữa.
“Khoan hãy đi, giữa trưa đi đến nhà Vạn Hàn, bọn họ chờ chúng ta một ngày.” Bùi Yến cười: “Ăn bữa cơm cuối cùng này xong, về sau chúng ta không gặp nhau nữa. Về sau ai cũng đừng làm chậm trễ ai, anh tìm người làm tình, tìm bạn trai, tìm người đi đến già, em đừng làm chậm trễ anh nữa.”
Sao lại không gặp nữa? Tại sao lại không gặp được nữa rồi?
Tại sao lại phải nói cậu làm chậm trễ anh, trong lòng Trịnh Lam hoảng hốt, trong đầu hiện ra hình ảnh về Bùi Yến.
Anh nắm tay đi trên con đường nhỏ với người khác, hôn người khác, cùng người khác nằm trên một chiếc giường lớn.
Trong lòng Trịnh Lam nghẹn muốn bệnh.
Cậu xoay người sang chỗ khác nhìn Bùi Yến, vừa lên tiếng đã nghẹn ngào.
“Mới như vậy thôi mà anh đã vội vã chia tay ư?”
Bùi Yến mơ hồ, thấy Trịnh Lam dùng sức thở rồi mới nói: “Có thể cho em thêm một chút thời gian hay không…”
“Bao lâu nữa?” Bùi Yến hỏi.
Trịnh Lam nhìn chằm chằm anh nhưng không biết nhìn vào đâu, một lát sau cậu chạy tới, vòng lấy eo anh dúi đầu vào ngực anh.
“Đều là lỗi của em… Lỗi của em, anh phạt em đi, mắng em cũng được.”
Đây là câu ở trong lòng Trịnh Lam mà từ lúc khi nhìn thấy Bùi Yến cậu đã muốn nói, hôm hay cuối cùng cũng nói được ra.
Ngón tay níu lấy làn da trên lưng Bùi Yến, giọng nói cậu run lên như đang sợ hãi, không dám đối mặt với bản thân mình.
“Em yêu anh, Bùi Yến, em yêu anh…”
Cuối cùng cũng nghe thấy lời có ích, Bùi Yến đưa tay trấn an sờ tóc cậu, anh thấy Trịnh Lam định nói gì nhưng sau đó đã đổi ý.
“Anh không nghe lý do được không? Hai năm trước là lỗi của em, chúng ta lần nữa ở cùng nhau, những chuyện trước đây không nhắc lại, có được không?”
Bùi Yến nhìn người trong ngực mình, tay vẫn đang vuốt ve cậu.
Anh đã từng hoài nghi tình cảm Trịnh Lam đối với mình.
Trong sinh hoạt không thể nào chỉ có chuyện mình luôn hài lòng, cãi lộn, bực bội, chuyện nhỏ nhặt, tất cả anh đều có thể đoán trước được, cần cùng nhau khắc phục. Anh cho rằng bọn họ không đi qua biến cố thăng trầm cùng những nhu cầu thiết yếu. Cho đến hôm nay ôm Trịnh Lam vào trong lòng, Bùi Yến mới phát hiện cái này đúng là nói lung tung.
Tính tình có thể cố ý thể hiện ra, tùy hứng không hiểu chuyện có lẽ cũng là giả vờ, lúc ấy Trịnh Lam sống trong đau khổ là thật nhưng muốn rời khỏi anh là giả.
Dưới bàn tay là tấm lưng đã từng đơn bạc biết bao nhiêu, trong lòng Bùi Yến chỉ còn lại hối hận.
Nhưng sau một hồi vật lộn, anh nghĩ rằng người có thể cứu vớt được không thể chỉ có mình anh.
“Không thể, chia tay không phải là vấn đề của mình em. Nếu như muốn quay lại một lần nữa, anh nhất định phải biết.”