Bên kia phân ra vài người đi qua đây, tự mang tài liệu, nguyên bản tường viện cũng không cần tháo dỡ, một lần nữa dùng máy đào đất đem địa phương mười hai thước phía sau cũng vây lên. Xây một loạt ba chuồng heo đáy bằng, hai chuồng dê, một chuồng bò.
Chuẩn bị xong Đường Cao cũng vui vẻ, bị Tống Hi mang theo thị sát khu vực làm việc chủ yếu của mình một lần, trở về liền ôm mẹ gào:
– Mẹ, con của mẹ cần làm người chăn nuôi heo chuyển nghề làm người chăn nuôi thêm dê cùng bò vậy!
Đường cha ha ha cười:
– Không sai a, con cha đều làm quan!
Thấy thế nào cũng dễ nghe hơn một đống tuổi như hắn mà vẫn đi làm dược đồng.
Tống Hi trước sau bắt về sáu con heo rừng con, ba con tiểu heo rừng choai choai, tự tay thiến heo. Mục Duẫn Tranh đem hai đàn dê đuổi qua chuồng dê mới, rửa sạch địa phương để trống, còn xẻng một tầng nền đất Tống Hi mới cau mày cho người dừng tay. Địa phương từng nuôi dê mùi khai rất nặng, Tống Hi chuẩn bị lấy thuốc nước phun một chút, để một lát mới tiếp tục làm sang việc khác.
Một mẫu khoai lang trong nhà ấm thu thập xong, tiếp tục bón phân, Tống Hi liền trồng thảo dược. Toàn bộ đều là thường dùng, giảm đau giảm nhiệt, cầm máu, cảm mạo cảm lạnh, còn có tổn thương do giá rét. Có một chút yêu cầu sinh trưởng khác nhau, cũng lung tung trồng lên. Mỗi năm khí hậu không thấy tốt hơn, không có điều kiện, tùy tiện mọc như thế nào thì mọc đi!
Bạch Cẩn Chi thấy Tống Hi trồng dược liệu, nói:
– Bên tôi có thể dọn ra mấy gian nhà ấm trồng thuốc, anh cấp cho danh sách.
Tống Hi mừng rỡ, không thiếu tiền, hắn cũng không cần biệt khuất như vậy nơi này trồng một ít bên kia trồng một chút.
Tống Hi nhanh chóng liệt ra danh sách cùng công hiệu, toàn bộ đều là thị trường cần có nhất.
Bạch Cẩn Chi vừa nhìn liền thấy ra đại thương cơ, nhìn Tống bác sĩ hai mắt sáng ngời trong suốt, lại quyết đoán chặt đứt tiểu tâm tư bản năng của một gian thương. Quốc nạn tài tuyệt đối không thể kiếm, nhưng giống như bác sĩ làm chuẩn thuận tiện lao một chút lợi ích hiệu quả xã hội thì còn được. Năm ấy Tống bác sĩ lăn lộn trong đống tuyết mùa đông, soái đến mức làm người cả đời khó quên.
Tống Hi nhìn Bạch Cẩn Chi, lại đưa thêm một danh sách nói:
– Đây là phao rượu thuốc cần một ít tài liệu. Anh cung cấp dược liệu cho tôi, hàng năm tôi cho anh một đám rượu thuốc, hẳn có thể dùng đả thông quan hệ.
Nói xong, Tống Hi nhìn nhìn Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh gật gật đầu. Con người của Bạch Cẩn Chi không sai, có khôn khéo của gian thương, cũng có nhân từ mà gian thương không có. Hành trình thảo nguyên lần trước, Bạch gia ra tiền ra sức, trả giá không ít, nhưng cơ hồ không có đoạt được.
Tống Hi nói:
– Tôi muốn lên internet với Trần Tiểu Bàn, anh tới đây một chút.
Trần? Nhớ tới tin tức tiếp âm thường xuyên xuất hiện quân chủ họ Trần, Bạch Cẩn Chi ngẩn ngơ. Quả nhiên bác sĩ sẽ không để cho hắn có hại, chỉ cần Bạch gia không ngã, sống qua đoạn ngày gian nan này, tương lai sẽ càng thêm rất tốt.
Nói chuyện xong với Trần Tiểu Bàn, Tống Hi đem vị trí tặng cho Bạch Cẩn Chi, chính mình đi phòng bếp. Trợ lý nhất quá khách khí, chỉ cần hắn không lấy thịt đem ra, chắc chắn sẽ không chủ động mở tủ lạnh. Định xong thực đơn giữa trưa, hỗ trợ cắt thịt, Tống Hi quay đầu chứng kiến biểu tình ngoài ý muốn lẫn vui mừng của Bạch Cẩn Chi, cảm thấy rõ ràng, không chút khách khí liền yêu cầu:
– Làm cho tôi một ít mầm móng lúa nếp, đủ trồng một mẫu. Tốt nhất là nguyên sinh loại có thể tự mình lưu mầm móng, như vậy nhưỡng rượu tốt nhất.
Bạch Cẩn Chi không hiểu việc đồng áng, lúc này phân phó trợ lý nhị đang rửa rau bên cạnh:
– Đi làm.
Trợ lý nhị:
– !
Tuy rằng nhị thiếu gia vòng qua Đinh hồ ly trực tiếp gọi hắn làm việc, nhưng cảm giác thật bi thương làm sao bây giờ! Nhị thiếu ngài phân không rõ rau hẹ cùng lúa mạch no, có biết nguyên sinh loại khó tìm bao nhiêu không vậy!
Khóe môi Đinh trợ lý co quắp, cố nén không bật cười.
Đường Cao đi khe núi chăn dê, thuận tay khiên lên con nghé con.
Tống Hi đi vòng qua, bồi người ngồi trên tảng đá cùng ngẩn người.
Đường Cao ngồi ngây ngẩn một lúc lâu quay đầu nhìn Tống Hi nở nụ cười, nói:
– May mắn tôi còn có nam thần.
Bằng không cũng chỉ có thể nhìn thấy cha mẹ ruột một đống tuổi ở nhà bà ngoại chịu ủy khuất.
Liên tục nhiều năm thiên tai, lương thực là khuyết thiếu, nhưng trừ bỏ liên quan với lương thực gia vị, ở phương diện khác nhân dân tệ vẫn có sức mua thật mạnh. Hai lão nhân ở nông thôn đã hơn một năm, đào hơn phân nửa của cải, xây phòng mua xe đặt mua nguyên bộ đồ dùng trong nhà cho em họ con của cậu dưới quê. Nhưng cho dù đã làm vậy mợ cũng không cho gia đình họ sắc mặt gì tốt, vừa đến thời gian ăn cơm thì suất chén suất nồi, động một chút lại chỉ gà mắng chó. Ban đầu ông bà ngoại còn ngăn cản một chút, nhưng sau khi đặt mua xong gia sản cho em họ thì bắt đầu giả câm vờ điếc. Một hồi thiên tai, đem người thân biến thành hoàn toàn thay đổi, cốt nhục thân tình hoàn toàn biến thành một chuyện cười.
Tống Hi nói:
– Cậu thật tài giỏi.
Mục trưởng quan có thể thoải mái hơn rất nhiều, cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Đường Cao cười khổ:
– Tài giỏi cũng cần tư bản.
Ở nhà bà ngoại chỉ có thể đi theo làm ruộng dựa vào ông trời ăn cơm, gia đình ba người bọn họ cũng chỉ là học nghề tay mới. Ở trong này thì khác, nam thần cái gì cũng có. Hắn có việc để làm, cha mẹ cũng có việc để làm.
Năm tai họa không phải ai cũng có được một bộ gia sản như nam thần, cũng không phải ai cũng có tâm địa tốt bụng như nam thần. Nuôi cả nhà của hắn, nuôi mẹ Hầu tử, tiếp tế viện dưỡng lão, tiếp tế đại đội của Hầu tử, tiếp tế đám người chịu đói đến tìm việc làm để sống.
Nhìn thấy Tống Hi, Đường Cao cười cười. Hai từ nam thần mấy năm trước cơ hồ lạn đường cái, người được kêu nam thần nhiều vô số, nhưng chân chính xưng được nổi nam thần hắn chỉ gặp qua một mình Tống bác sĩ.
Tống Hi đứng dậy bước đi:
– Không thèm nói chuyện với cậu, càng nói càng trầm trọng, vẫn là hầu tử tốt hơn.
Chứng kiến hắn liền thoải mái, không thoải mái cũng có thể tấu hắn đến khi nào thoải mái.