Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 65: Tiêu chuẩn kép



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau Chu Liệu lại bị thức giấc bởi tiếng tắm rửa của Tần Trạm, căn phòng trọ này cách âm quá kém, âm thanh của vòi nước cứ như vang lên ngay bên tai.

Cậu tỉnh dậy mở điện thoại lên nhìn thời gian, đã mười giờ rồi, tối qua ăn đồ ăn ngoài rồi tắm rửa xong, cơn buồn ngủ mê man lại kéo đến, cậu xem phim được một lúc thì ngủ mất tiêu, khoảng thời gian trước bị mất ngủ bao nhiêu thì cả ngày hôm qua cậu đã bù lại gần hết.

Tần Trạm thấy cậu đã dậy, cho bánh bao đã hấp nóng vào trong bát, bên cạnh còn có một hộp sữa tươi có ngày sản xuất rất mới, Chu Liệu cũng không kén chọn gì, dù sao trước kia ở nhà kho cũng ăn đâu có ít.

Bọn họ cùng nhau đi đến trường học, bởi vì thứ Ba đều có tiết. Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, bọn họ chen chúc giữa dòng người chật ních, đến khi ra khỏi tàu thì tách ra mỗi người một đường, bởi vì tòa nhà mà bọn họ học ở hai hướng khác nhau.

Trên tàu điện hai người cũng chẳng nói với nhau mấy câu, Chu Liệu thì không biết nói gì, còn Tần Trạm vốn đã kiệm lời.

Vừa mới vào đến sân trường, hai người lại quay trở về với thân phận của mình thường ngày, một người cô độc lầm lì, còn một người tỏa sáng muôn phương, ở trong trường chẳng ai lại nghĩ rằng hai người họ đã tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường, đi ra từ cùng một nhà vào sáng nay.

Tiết chuyên ngành vào buổi sáng, Chu Liệu chẳng nghe lọt một chữ nào, chỉ ngồi cùng đám bạn ở dãy bàn cuối cùng nghịch điện thoại.

“Anh Liệu, trưa nay ăn cơm cùng nhau không?”

Chu Liệu chống tay lên đầu, chẳng buồn nhìn sang bên cạnh: “Trưa nay ăn với Trần Tiện, ăn xong thì chơi bóng với bọn mày”

“Được, trưa nay bọn anh ăn gì?”

“Ăn thỏ xào ớt tiêu ở sau phố”

“Vậy còn phải xếp hàng nữa”

“Hôm qua Trần Tiện đặt chỗ rồi”

Chu Liệu trả lời tin nhắn của Trần Tiện xong, cậu hơi do dự, ngón tay trượt sang giao diện tin nhắn, sau đó gửi một tin cho số điện thoại không lưu tên.

Chắc người kia đang chăm chú nghe giảng, đến tận lúc sắp tan học Chu Liệu mới nhận được câu trả lời.

<Căng tin>

Chu Liệu đoán cũng là ăn ở căng tin, tại vì giá rẻ. Cậu không trả lời lại, Tần Trạm cũng chẳng hỏi cậu trưa ăn gì, với ai, sự ăn ý của hai người cứ như đã được ước định mà thành.

Cậu tan học sớm hơn ba mươi phút so với Trần Tiện, hết tiết rồi cậu thong thả đi đến giảng đường quen thuộc, lúc đến nơi cũng đã gần tới giờ Trần Tiện tan học.

Tham Khảo Thêm:  Chương 96: Chương 96

“Anh Trần! anh Liệu đang đợi anh nè!” có người đứng ở cửa hét to.

“Đang dọn cặp sách, đừng có giục”

Chu Liệu vỗ vỗ vào vai người bên cạnh, sau đó đút tay vào túi quần nghênh ngang đi vào lớp học từ cửa sau.

“Má nó, mày cũng có nghe giảng đâu mà bày đặt để ipad lên, dọn thì lâu” Chu Liệu liếc cái cặp trống không của Trần Tiện: “Giả bộ gì chứ”

“Vừa nãy bút lăn ra đằng trước, tìm cả nửa ngày” Trần Tiện vừa nói vừa kéo khóa cặp lên.

Chu Liệu cũng không nhìn cậu ta, ánh mắt liếc quanh cả phòng học, rất nhanh đã chạm mắt với người ngồi ở trong góc dãy bàn phía trước đang đeo balo máy tính.

Hai người cách tận mấy dãy bàn, ánh mắt giao nhau giữa dòng người thưa thớt đang đi về phía cửa. Rõ ràng là ở nơi công cộng không làm gì hết, mà vẫn khiến cho cậu có cảm giác đang dùng ánh mắt để yêu đương vụng trộm, mấu chốt là trong ánh mắt kia của Tần Trạm chẳng có chút gợn sóng.

Mẹ kiếp điên thật rồi.

“Đi thôi”

“Có đi không đây, nãy thì cứ giục tao”

Trần Tiện ở bên cạnh gọi Chu Liệu rát cả họng, cậu ta nhìn theo ánh mắt cậu, vừa hay lại thấy Tần Trạm. Trước mặt người kia còn có một cậu trai khác ở trong lớp bọn họ đang đứng đó, chắc là phải chuẩn bị tâm lý lâu lắm mới dám đến hỏi bài học sinh xuất sắc, cách xa vậy mà vẫn còn thấy hơi run.

“Đi thôi” Chu Liệu hoàn hồn lại: “Không phải chờ mày lề mề đi nhặt bút à”

“Tao nói từ lâu rồi mà” Trần Tiện đấm một cái lên vai Chu Liệu, sau đó hạ thấp giọng xuống nói: “Mau nói rõ với ông đây chuyện trước kia đi”

Chu Liệu khẽ ho vài tiếng, giả vờ không nghe thấy chào hỏi với người đi ngang qua, sau đó quay đầu lại giục Trần Tiện: “Đến đó đã rồi tính, đói sắp chết rồi”

“Không phải mày ngủ tới mười giờ à, mới hai tiếng mà đã đói rồi?”

“Ăn đúng cái bánh bao”

“Mày còn biết ăn sáng với bánh bao á?” Trần Tiện kinh ngạc, dù sao thì một là Chu Liệu ngủ đến lúc ăn gộp cả bữa sáng lẫn bữa trưa, còn không thì sẽ ăn sáng với mỳ hoặc phở.

Chu Liệu lại ngậm miệng giả chết.

Cậu mò mẫn điếu thuốc trong túi quần, lúc đi ra khỏi lớp học từ cửa sau cậu lại liếc đến Tần Trạm vẫn đang ngồi ở chỗ giải đáp câu hỏi cho người kia.

“Đệt mịa”

Chu Liệu hít sâu một hơi, vô thức vò vò tóc rồi nhanh chân bước đi.

Buổi trưa dưới sự ép bức của Trần Tiện, Chu Liệu mới úp úp mở mở nói chuyện đã xảy ra, nhưng còn lâu cậu mới nói chi tiết. Lòng hiếu kỳ lúc ban đầu của Trần Tiện biến thành sự lạ lẫm, cuối cùng chỉ còn lại buồn bực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41

Rõ ràng Chu Liệu đang chơi trò lừa gạt, chuyện trước chuyện sau đều không ăn khớp với nhau, tưởng cậu ta ngu chắc. Trần Tiện cũng không muốn nghe nữa, cậu ta đã đơn phương chắc chắn một sự thật rằng.

Khoảng thời gian Chu Liệu mất tích đã ở cùng với Tần Trạm, hơn nữa chân của Chu Liệu là do Tần Trạm đánh gãy, cậu ta không biết chi tiết quá trình trong đó nhưng mà cậu ta chắc chắn hai người họ vẫn còn đang dây dưa không rõ với nhau ở hiện tại.

Nhưng loại dây dưa này rất kỳ lạ, không giống như kẻ thù lúc trước, nhưng rốt cuộc là gì, Trần Tiện không đoán ra được, mà Chu Liệu thì chẳng nói được câu nào rõ ràng.

Sau này Trần Tiện cũng lười quan tâm, mẹ kiếp hơn một năm rồi, thích nói hay không cũng được, rồi sẽ có ngày cậu ta biết thôi.

Bọn họ ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lúc rồi chơi bóng rổ, bởi vì buổi chiều Chu Liệu còn có tiết, đám Trần Tiện rảnh rỗi nên đến thư viện để làm bài tập.

Buổi chiều lúc lên lớp, Chu Liệu ngủ hết quá nửa tiết, đến tận khi giáo viên nói về bài tập thì mới bị người bên cạnh lay tỉnh.

“Còn bao lâu nữa hết tiết?” Chu Liệu dụi dụi mắt ngoảnh sang.

“Mười mấy phút nữa” người bên cạnh nhìn thời gian một cái.

Chu Liệu lôi điện thoại ra, sau đó gửi cho Tần Trạm một tin nhắn.

<Mấy giờ cậu đi làm?>

Bên kia qua mấy phút mới trả lời lại.

<Tối nay không đi, cuối tuần làm cả ngày>

Ca làm việc quần què gì không biết, Chu Liệu nhăn mày.

<Vậy buối nay cậu làm gì>

<về nhà>

<Cậu ở thư viện hả?>

<Ừ, ở thư viện làm bài tập>

<Ờ, tôi sắp tan học rồi, Trần Tiện cũng ở thư viện>

Chu Liệu chỉ nói tới đây thôi, còn phải xem Tần Trạm có hiểu ý mình hay không, cũng may là bắt sóng được.

<Cậu muốn tới không?>

<Ừ, cậu ở tầng mấy?>

<Hai>

Giáo viên trên bục giảng thông báo hết giờ, Chu Liệu liền xách cặp ra khỏi lớp. Cậu ngậm một điếu thuốc đi thẳng đến cửa thư viện của khoa bọn họ, đám Trần Tiện ở tầng ba, Chu Liệu đi lên tầng trên trước, vừa nhìn đã thấy đám kia không hề làm bài tập, người thì ngủ, người thì chơi game.

“Không đi à”

Trần Tiện nghe thấy tiếng thì nghiêng đầu qua nhìn: “Không phải mày vừa hết tiết à, đến nhanh vậy?”

“Đến sớm cũng không được hả”

Lúc bọn họ đi từ tầng ba xuống, vốn dĩ Chu Liệu định nói là mình đến tầng hai lượn lờ mượn sách này kia, nhưng mà cái cớ đầy lỗ hổng còn chưa kịp nói khỏi miệng, đã nhìn thấy một người đang đi xuống ở cầu thang bên kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1835: Vọng nhạn đài

Ánh mắt hai người giao nhau giữa những khe hở của hành lang, Tần Trạm chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái rồi rời tầm mắt đi.

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt: “Tao đi vệ sinh đã, đợi tao chút”

Trần Tiện đang cúi đầu trả lời tin nhắn, chỉ đáp lại ừ.

Chu Liệu lập tức rẽ vào bên kia hàng lang, ở đó đã không còn thấy bóng dáng Tần Trạm đâu nữa, quỷ tha ma bắt cậu lại đẩy cánh cửa của lối thoát hiểm ra, bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh sáng xanh u am le lói.

Cậu vừa mới mở ra đã bị một người bắt lấy cổ tay kéo vào trong, một giây sau cánh cửa đã được khép lại.

“Cậu làm gì vậy?”

“Ngoài kia nhiều người”

Chu Liệu nghĩ thấy cũng đúng, để cậu với Tần Trạm đi cùng nhau quá là kỳ quái.

“Lát nữa buổi tối cậu làm gì?”

“Về nhà nghỉ ngơi, mai đi làm”

“Ờ” trong không gian tối tăm cậu nhìn vào mắt Tần Trạm: “Buổi tối không ăn cơm à?”

Cậu vừa nói xong thì điện thoại Tần Trạm vang lên, Chu Liệu liếc một cái kết quả nhìn thấy hiển thị tên là Bạch Linh. Tần Trạm nhìn cậu, Chu Liệu liếm liếm răng không nói gì, người kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.

Ở đây quá yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại cũng rất rõ ràng.

“Tần Trạm, hôm nay cậu có qua đây không? Mẹ hầm canh đó, còn gói cho cậu chút há cảo để mang về”

Chu Liệu hít sâu một hơi, túm lấy cổ áo của Tần Trạm, dùng cùi chỏ ấn người kia lên trên cửa, vẻ mặt vô cùng bực tức.

Cậu nghiến răng thấp giọng nói: “Mẹ kiếp cậu có ý gì?”

Tần Trạm vẫn trơ mặt ra, cúi đầu nhìn cậu, cảm xúc trong mắt không thể nhìn thấu, cũng không trả lời Chu Liệu mà nói với Bạch Linh ở đầu bên kia điện thoại.

“Mai tớ tan làm rồi đến lấy, hôm nay có việc”

“À cũng được” Bạch Linh cũng không để ý: “Gần đây nhiệt độ giảm, cậu mặc nhiều chút nhé”

“Được, cậu cũng vậy”

Hai người không nói gì giữa liền tắt máy, lời nói vẫn qua quýt như thường ngày. Chu Liệu híp mắt lại, sau đó buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ áo Tần Trạm.

“Tôi cảnh cáo cậu Tần Trạm, đừng có chơi tiêu chuẩn kép với ông đây”

……………………

Cấp báo cấp báo, tình hình là thực tế bộ này chỉ đến chương 69 là hoàn chính văn rồi các me ơiiii, vì bản gốc chương 1 tác giả đánh số thứ tự là 4 nên lúc tôi nhìn chứ tưởng 72 chương, giờ xem lại té ra còn 4 chương nữa là hết chính văn rồi huhu T_T

Tự dưng thấy không nỡ, may quá còn 16 cái phiên ngoại


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.