Edit: Vũ Vũ
“Đúng rồi, Trâu Mông.” Đổng Hân Kỳ không cãi nhau với Nhậm Giáng Nhã nữa: “Hai ngày nữa mình cần dùng xe, mới hai hôm trước mình nghe bên đài thông báo tuần sau sẽ chuyển tụi mình đến làm việc ở một tòa nhà mới.”
“Sao tuần sau đã phải dọn rồi?”
“Vậy mới nói.” Đổng Hân Kỳ bĩu môi: “Ý của cấp trên chính là tiết mục của mùa mới thì phải kết hợp với hoàn cảnh mới.”
“Vậy các cậu chuẩn bị tìm phòng để dọn qua bên đó?” Nhậm Giáng Nhã hỏi.
“Ừ, mình định tranh thủ mấy ngày nghỉ để tìm phòng.” Cô ấy hỏi Trâu Mông: “Cậu có yêu cầu gì đặc biệt không?”
Trâu Mông lắc đầu: “Cậu cứ tự quyết định là được.”
“Cậu hỏi cậu ấy làm gì.” Nhậm Giáng Nhã trêu chọc: “Cậu ấy là một tiểu phú bà đấy, cậu cứ chọn thuê phòng nào thật lớn vào, đồi cậu ấy tiền thuê gấp đôi.”
Nói đến đây Nhậm Giáng Nhã lại hâm mộ: “Căn nhà cũ của cậu không bán đi sớm đúng là sáng suốt, lúc trước còn cảm thấy nhà cũ nhưng không ngờ còn đợi được lệnh phá bỏ di dời cuối cùng, lại còn có luật sư Hứa hỗ trợ, lắc mình một cái đã thành phú bà rồi.”
“Thật ra Trâu Mông này…” Đổng Hân Kỳ nhìn cô: “Nếu cậu không thích người mà chị Hân Dao giới thiệu, hay là cậu đi tìm ‘chó con’* đi.”
(*Ý nói những cậu người yêu ít tuổi hơn.)
“Khụ khụ…” Trâu Mông bị câu nói của cô ấy làm cho sặc một trận.
“Hahahaha…” Nhậm Giáng Nhã thì cười quằn quại.
“Mình nói thật, chó con ấy à, hàng to xài tốt mà.”
“Hahahaha.” Nhậm Giáng Nhã cười đến không thở nổi, nói với Trâu Mông: “Cậu ấy là xử nữ mà còn biết hàng to xài tốt kìa.”
“Sao lại chỉ có mình là…” Đổng Hân Kỳ đột nhiên bắt được trọng điểm, trừng mắt nhìn Trâu Mông: “Ồ, ra vậy…”
“Không chơi với hai cậu nữa.” Trâu Mông đứng dậy cất dọn chén đũa của mình: “Mình đi làm đây.”
“Mình không ngờ học sinh cấp ba yêu đương lại không trong sáng vậy đấy.” Đổng Hân Kỳ lắc đầu: “Mình còn tưởng chỉ nắm tay, cùng lắm là hôn môi thôi chứ, thật không ngờ, chậc chậc.”
“Cậu còn ngây thơ gì chứ, ngay cả chó con hàng to xài tốt cũng biết cơ mà.” Nhậm Giáng Nhã cũng dọn chén đũa của mình, nói với Trâu Mông: “Trâu Tiểu Mông, mình đưa cậu đi làm.”
********
Qua hai ngày, Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông vẫn chưa đưa hợp đồng đến, Trâu Mông cảm thấy có lẽ không còn khả năng hợp tác.
“Trâu Mông.” Thường Trạch Hằng gọi cô lại: “Bên Nhạc Mông nói đã chuẩn bị xong hợp đồng, nhưng là muốn em đi lấy.”
Cô từ chối theo bản năng: “Nhất định phải là em đi lấy?”
“Bọn họ nói có mấy chương trình cần phải gặp mặt để thảo luận, người khác đi anh không yên tâm. Sao vậy? Em bận gì à?”
“Cũng không phải.” Trâu Mông do dự một chút: “Vâng, để em đi.”
Buổi tối ngày hôm đó khóc đủ rồi, đầu óc cũng thanh tỉnh, cô nhận rõ sự thật Hạ Vũ Châu đã kết hôn, cũng nhận ra anh không phải loại người như vậy, sẽ không làm ra loại chuyện như “bao nuôi” để sỉ nhục cô.
Nhưng mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, nếu đã làm tốt tâm lý buông bỏ vậy thì phải làm cho tới cùng.
“Đúng rồi.” Thường Trạch Hằng đột nhiên nghĩ đến: “Tối nay em có rảnh không? Bác sĩ mà A Dao hẹn tối nay không có ca phẫu thuật nào, tên là bác sĩ Lâm.”
“Bác sĩ Lâm?”
“Chính là bác sĩ mà A Dao nói muốn giới thiệu cho em đấy.”
“À…” Trâu Mông nhớ ra, là vị bác sĩ 30 tuổi còn nhiều tóc: “Vâng, được ạ.”
“…” Thường Trạch Hằng có chút kinh ngạc, cô mà lại đồng ý sảng khoái vậy sao?
“Lát nữa anh bảo chị Hân Dao gửi địa chỉ cho em.”
“…” Thường Trạch Hằng chưa kịp phản ứng đối với sự khác thường của cô: “À, à…lát nữa anh sẽ bảo cô ấy.”
“Vậy em chuẩn bị đến Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông đây.”
Lúc này Thường Trạch Hằng mới phục hồi lại tinh thần: “Chờ…từ từ đã…” Anh ấy lấy điện thoại ra: “Người phụ trách bên đó nói hôm nay không ở Nhạc Mông, em đến đây nói chuyện với họ này.”
Điện thoại Trâu Mông nhận được địa chỉ do Thường Trạch Hằng gửi, sau đó mới gọi xe đi.
“Hay là đi xe của anh đi.” Thường Trạch Hằng hỏi cô.
“Không cần đâu ạ.” Di động nhảy ra thông báo tài xế đã nhận đơn: “Em gọi xe rồi, đi trước đây.”
Đến nơi Trâu Mông mới phát hiện đây là tập đoàn Hạ thị.
“Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Nữ nhân viên ở quầy tiếp tân hỏi Trâu Mông.
“Tôi đến tìm Hạ Vũ Châu.”
“Tìm Tiểu Hạ tổng, vậy…” Nhân viên kiểm tra trên máy tính rồi hỏi lại: “Xin hỏi cô họ gì ạ?”
“Trâu Mông.”
“Trâu Mông?” Một người phụ nữ đi ngang qua Trâu Mông, nghe thấy tên cô thì quay lại nhìn.
“Hạ phu nhân.” Cô tiếp tân lập tức cúi chào người phụ nữ đó.
Trâu Mông nghe được xưng hô này, không tự chủ mà liếc nhìn vị “Hạ phu nhân” đó, lúc này mới phát hiện cô ấy còn đang nắm tay một cậu nhóc khoảng 3 tuổi.
“Cô tên Trâu Mông?” Cô ấy gỡ kính râm xuống, kinh ngạc hỏi: “Cô tìm Hạ Vũ Châu sao?”
Lúc này Trâu Mông mới nhìn rõ diện mạo của cô ấy, hình như lớn tuổi hơn cô một chút nhưng rất xinh đẹp, mắt to mũi cao, hai người cách nhau không xa, có thể nhìn thấy được làn da của cô ấy cô cùng mịn màng, phấn nền đánh không dày, trên mặt cũng chẳng có mụn hay nếp nhăn.
“Mẹ…” Bạn nhỏ bên cạnh kéo kéo tay cô ấy: “Mẹ, khi nào chúng ta đi gặp ba?”
Nghe được cậu bé gọi cô ấy là “mẹ”, kết hợp với xưng hô “Hạ phu nhân”, Trâu Mông đại khái đoán được hai người này là ai.
“Con đừng làm ồn.” Cô ấy nói với cậu bé: “Ba con ở trên lầu không có chạy thoát được đâu.”
Nói xong cô ấy tỉ mỉ đánh giá Trâu Mông từ trên xuống dưới, sau đó duỗi tay: “Chào cô Trâu Mông, tôi là Doãn Tây Nguyệt.” Rồi chỉ vào bạn nhỏ bên cạnh: “Thằng nhóc này tên Hạ Doãn Triết.”
“Cô…biết tôi sao?” Trâu Mông hỏi lại.
“Biết chứ, cô chính là Trâu Mông.” Cô ấy cười nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô lên gặp Hạ Vũ Châu.”
Cũng đúng, Trâu Mông nghĩ thầm, quả nhiên là anh đã quên được bạn gái cũ, còn có thể thoải mái mà nhắc đến với người hiện tại.
“Chào chị đi, con còn chưa chào đâu đấy.” Doãn Tây Nguyệt kéo tay cậu bé.
“Không phải mẹ nói ai mà xinh đẹp hơn mẹ thì đều gọi là dì sao ạ?” Bạn nhỏ nghiêm trang sửa lại.
“Toàn nhớ mấy cái không đâu, chị gái nhỏ này ít tuổi hơn mẹ, hơn nữa con cũng chỉ được gọi là chị thôi, nhanh chào đi.”
“Em chào chị.” Cậu bé ngoan ngoãn nói.
“Ừm.” Trâu Mông vẫy vẫy tay với cậu bé.
Thang máy “đinh” một tiếng đã lên đến tầng 34, Doãn Tây Nguyệt dẫn theo Trâu Mông vào khu văn phòng, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Vũ Châu đang ở trong phòng mở họp với những người khác.
“Đi thôi, chúng ta vào văn phòng của Hạ Vũ Châu chờ.” Doãn Tây Nguyệt dẫn cô đi vào văn phòng của phó tổng.
Cô ấy gọi thư ký mang hai ly cafe và đồ ăn nhẹ vào, sau đó đưa đồ ăn vặt cho Hạ Doãn Triết, bảo cậu bé ra sofa đằng kia ngồi chơi.
“Cô tới tìm Hạ Vũ Châu là vì chuyện…của hai người sao?”
“Tôi…” Trâu Mông sợ cô ấy hiểu lầm: “Có hợp đồng cần bàn thôi.”
“Vậy à…” Doãn Tây Nguyệt bĩu môi: “Chẳng thú vị gì.”
“…”
Đột nhiên Trâu Mông nhớ tới mấy lời lý luận của Nhậm Giáng Nhã, đúng theo những lời cô nàng nói, Hạ Vũ Châu đã tìm cho mình một người vợ có tính cách hoàn toàn trái ngược với Trâu Mông.
“Me, bao giờ ba mới họp xong vậy ạ?” Hạ Doãn Triết vừa ăn vừa hỏi.
Doãn Tây Nguyệt rút khăn giấy đưa cho cậu bé: “Con tự lau đi.” Cô ấy nhìn Trâu Mông rồi nói: “Tôi làm mẹ hơi tùy ý, tôi cùng ba thằng nhóc này nuôi nó chẳng ra làm sao, chủ yếu là ba nó có hơi trọng nữ khinh nam.”
Nhất thời Trâu Mông không biết nên tiếp lời cô ấy thế nào. Nếu đổi lại là trước đây, cô mà biết Hạ Vũ Châu có con thì sẽ điên mất.
Nhưng bây giờ cũng khá tốt, có lẽ là chịu quá nhiều đả kích cùng một lúc nên cô cũng không mấy đau lòng. Thậm chí có cảm giác đã gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, Hạ Vũ Châu sống rất tốt, không uổng công năm đó cô lừa anh, để anh một mình ở lại nước Mỹ.
“Trâu Mông.” Doãn Tây Nguyệt thấy cô ngây người thì duỗi tay quơ quơ trước mặt cô.
“Hả?” Cô lấy lại tinh thần: “Làm sao vậy?”
“Tôi nói lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Trâu Mông vội xua tay: “Không được đâu, lát nữa tôi còn có việc ở đài truyền hình.”
Tuy cô đã buông bỏ được, nhưng còn chưa đến mức không tim không phổi mà ăn cơm cùng với một nhà ba người bọn họ.
“Ồ…” Doãn Tây Nguyệt có hơi mất mát.
Lúc này, Hạ Vũ Châu mở cửa đi vào, anh thấy cả Trâu Mông lẫn Doãn Tây Nguyệt: “Sao cô lại đến đây?”
Doãn Tây Nguyệt cảm thấy câu hỏi của anh rất ngốc: “Đương nhiên là đến ăn cơm với ba con hai người.”
“Các người cứ đi ăn đi, tôi còn có việc.” Anh nhìn Trâu Mông rồi nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Trâu Mông không hiểu những gì anh đang làm, chẳng lẽ muốn chứng thực trước mặt vợ mình sao?
“Sao anh nhàm chán quá vậy.” Doãn Tây Nguyệt còn cằn nhằn anh.
“Tôi có thể ký hợp đồng trước được không?” Trâu Mông không muốn ở lại xem hai vợ chồng họ ve vãn đánh yêu, muốn cầm hợp đồng chạy lấy người.
Hạ Vũ Châu có rất nhiều tâm sự muốn nói với cô, anh muốn giải quyết rõ ràng mọi chuyện, vất vả lắm mới hẹn cô tới đây được, muốn ở riêng với cô, ai ngờ ở giữa đường lại nhảy ra Doãn Tây Nguyệt.
“Lát nữa chúng ta cùng đi ăn trưa đi.” Hạ Vũ Châu ghé sát vào tai cô rồi nói.
Doãn Tây Nguyệt đang sửa sang lại quần áo cho Hạ Doãn Triết, Trâu Mông thấy cô ấy cũng không để ý đến hai người.
Cô lùi sang bên cạnh, cách xa Hạ Vũ Châu: “Anh đừng làm vậy, vợ con anh đang ở đây, làm vậy không thích hợp.”
“Ai…ai…ai…tôi…?” Hạ Vũ Châu ngạc nhiên đến nỗi nói lắp.
Sau khi phản ứng lại, Hạ Vũ Châu bực đến nỗi bật cười, hóa ra Trâu Mông vẫn cảm thấy anh đã kết hôn rồi.
Điện thoại của Trâu Mông rung lên vài cái, cô mở khóa wechat, ba tin nhắn đều là của Nhậm Giáng Nhã gửi tới.
[Đường Lâm thề.]
[Dùng niềm vui giường chiếu nửa đời sau của anh ấy để thề rằng…]
[Hạ Vũ Châu thật sự chưa kết hôn!]
Cửa văn phòng lại được mở ra.
“Ba!” Hạ Doãn Triết ngọt ngào gọi, vui vẻ nhảy từ trên sofa xuống rồi chạy ra ngoài cửa.
Trâu Mông nhìn người đi vào, đúng là ba của Hạ Vũ Châu – Hạ Đàn Hoa.
“Ba?” Trâu Mông không tự chủ được mà gọi một tiếng.
“…” Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô.
“Không phải…” Trâu Mông xua tay, cúi đầu chào hỏi với Hạ Đàn Hoa: “Chú!”
“Ồ, Trâu Mông.” Hạ Đàn Hoa nhận ra cô: “Đã lâu không gặp.”
“Vâng, lâu rồi không gặp chú.”
“Này…” Hạ Đàn Hoa nhìn Hạ Vũ Châu rồi lại nhìn Trâu Mông: “Cùng đi ăn cơm chứ?”
“Không được, mọi người cứ đi đi.” Hạ Vũ Châu từ chối: “Con và Trâu Mông có chuyện muốn nói.
“Ai da.” Doãn Tây Nguyệt đứng bên cạnh Hạ Đàn Hoa, dùng khuỷu tay huých ông: “Anh không thấy con trai anh và con gái nhà người ta muốn ở riêng một chỗ sao?”
“Được rồi.” Hạ Đàn Hoa bế Hạ Doãn Triết lên: “Vậy Triết Triết mau chào anh chị đi.”
“Bye bye anh chị!” Hạ Doãn Triết chào, còn tặng kèm theo cả nụ hôn gió.
“Trâu Mông này, hôm nào chúng ta cùng hẹn nhau đi dạo phố nhé?” Doãn Tây Nguyệt nói với cô: “Đến lúc đó tôi sẽ xin Hạ Vũ Châu wechat của cô.”
“À…vâng.” Trâu Mông gật đầu.
Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Vũ Châu nhìn Trâu Mông, trên mặt mang theo vẻ cười nhạo: “Vợ con của tôi đi rồi.”
“…”
2320 words
07/06/2023