Edit: Thảo Anh
Ngón tay Trâu Mông vừa mới đặt lên phím trò chuyện màu xanh, còn chưa kịp để điện thoại lên bên tai đã nghe thấy giọng nói vang lên.
“Chúng ta làm hoà đi.”
Trên màn hình điện thoại, số giây trò chuyện vẫn đang tăng lên, từ loa cũng phát ra tiếng: “Alo…”
“Mông Mông…” Hạ Vũ Châu còn muốn nói chuyện, lại thấy cô giơ điện thoại lên bên tai.
“Alo…Luật sư Hứa.” Cô hơi xoay người.
Người đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng: “Vốn dĩ nghe nói em muốn tìm phòng ở nên định hỏi xem em có cần tôi giúp không. Mấy khu chung cư gần đài truyền hình tôi đã tìm hiểu qua rồi, có lẽ có thể giúp được cho em. Nhưng…chắc giờ em cũng không cần tôi giúp nhỉ?”
“Ừm…” Trâu Mông trả lời, lại nhìn Hạ Vũ Châu, thấy anh vẫn còn đứng tại chỗ: “Không cần làm phiền anh đâu, bạn tôi đang tìm phòng rồi, với lại cũng không phải vấn đề lớn.”
“…” Đầu dây bên kia im lặng vài giây, hỏi cô: “Em đang ở bên Hạ Vũ Châu?”
“Ừ.” Trâu Mông không phủ nhận.
“Chúc mừng em nhé.” Hứa Phong nói.
“Cảm ơn.” Nói xong, Trâu Mông cúp máy.
“Hứa Phong à?” Hạ Vũ Châu biết rõ còn cố hỏi.
“Ừm, anh ta hỏi em có cần anh ta tìm phòng ở cho không.”
“À…” Hạ Vũ Châu có chút ủ rũ mà gãi đầu.
“Vừa rồi…” Trâu Mông rối rắm một lát rồi mở miệng: “Anh nói…Chúng ta…”
Hạ Vũ Châu cho rằng ban nãy Trâu Mông không trả lời mình mà lại chọn nghe điện thoại của Hứa Phong, là vì không muốn làm hoà với anh. Anh lấy hết can đảm, đi đến trước mặt cô: “Có được không?”
Đột nhiên Trâu Mông lại nhớ đến lần đầu tiên anh tỏ tình, khi đó cũng khẩn trương như vậy, nghĩ lại hình như giữa hai người chưa từng nói qua câu “anh thích em” hay “chúng ta hẹn hò nhé?”.
Lúc đó anh đòi chỗ tốt từ cô, sau đó cả hai cứ thế ở bên nhau.
“Em đồng ý không? Mông Mông.” Hạ Vũ Châu thấy cô không trả lời thì hỏi lại, trái tim hồi hộp treo lơ lửng: “Chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhé?”
Trâu Mông nhìn anh rồi khẽ gật đầu. Sao cô lại không muốn chứ.
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Hạ Vũ Châu lập tức ôm cô vào trong lòng: “Anh sợ đây chỉ là giấc mơ, Mông Mông.” Anh ôm cô càng chặt hơn: “Đây không phải mơ, đúng chứ?”
Trâu Mông ôm lấy eo anh: “Không phải mơ đâu, là thật đấy.”
“Mông Mông, hay là tối nay anh ngủ với em nhé, anh sợ tỉnh dậy mới biết đây chỉ là mơ.”
“…” Trâu Mông phát hiện phương diện nào đó của người này dù có trôi qua 6 năm cũng không thay đổi, vẫn “được voi đòi tiên” như trước.
“Em phải đi lên ngủ, Điềm Điềm đang ngủ một mình đấy.”
“Anh cũng ngủ một mình mà.” Hạ Vũ Châu ôm chặt không cho cô đi.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi? Đâu còn là trẻ con đâu.”
“25 tuổi…” Hạ Vũ Châu trả lời đúng lý hợp tình: “Tuổi mụ là 26, dựa vào chứng minh thư thì có thể miễn cưỡng tính tuổi mụ là 27, bốn bỏ năm thành 30 tuổi, cũng không khác gì đứa bé ba tuổi đâu.”
Thật sự Trâu Mông rất muốn dựng ngón tay cái với anh.
Hạ Vũ Châu không đùa nữa, buông cô ra một chút: “Thôi được rồi, hôm nay em ngủ với em gái em đi, dù sao tương lai chúng ta còn dài mà.”
“À đúng rồi.” Đột nhiên Hạ Vũ Châu nghĩ đến cái gì đó: “Có phải em nên bảo Điềm Điềm sửa miệng, gọi anh một tiếng anh rể rồi không?”
Tốc độ phát triển mối quan hệ cũng có thể so với tốc độ tăng trưởng tuổi tác của anh rồi.
Hạ Vũ Châu cùng cô đi lên lầu hai, trên mặt anh tỏ vẻ ấm ức tủi thân, Trâu Mông cũng không đến nỗi đau lòng, nhưng cảm thấy bản thân vắng vẻ anh.
“Đi ngủ đi.”
“Chờ một chút, Hạ Vũ Châu.” Trâu Mông gọi anh lại.
“Hửm?”
Cô nhanh chóng nhón chân, hôn một cái lên môi anh.
Vị trí tìm không đúng, hôn hơi lệch một chút, mũi còn đụng phải mũi anh.
Vốn định hôn nhẹ một cái rồi thôi, ai ngờ Hạ Vũ Châu tìm được cơ hội, một phen giữ chặt lấy Trâu Mông đang muốn chạy trốn, ghì lấy gáy cô rồi bắt đầu hôn sâu.
6 năm.
6 năm Trâu Mông chưa hôn môi.
Kỹ thuật hôn của 6 năm trước cũng chẳng được cao siêu, bây giờ lại trúc trắc như thuở ban đầu.
Nhưng Hạ Vũ Châu thì ngược lại, hình như rất thuần thục. Đầu lưỡi tự nhiên vói vào, quấn lấy lưỡi cô, cánh môi mềm mại khẽ mút lấy.
“Ưm…” Chờ đến khi kết thúc, Trâu Mông đỏ mặt thở gấp, mở to mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Sao anh hôn thuần thục vậy?”
Hạ Vũ Châu cũng không biết trả lời sao, chẳng qua là vừa hôn thì cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, giải thích: “Anh chỉ quen hai người bạn gái, một người là em, người còn lại cũng là em.”
“…” Câu này học của Lỗ Tấn à?
“Em ngủ đi.” Hạ Vũ Châu sờ đầu cô; “Còn không ngủ là anh cho em thức cả đêm đấy.”
“…” Trâu Mông không dám chọc anh nữa, nếu không lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì thì cô không chắc chắn được.
Sau khi Trâu Mông về phòng, Hạ Vũ Châu dựa lưng vào tường, sờ sờ miệng mình. Giống như trên đó đều là hương vị của cô.
Đột nhiên anh nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho trợ lý: “Nhanh làm giúp tôi một việc…”
Trâu Mông nằm xuống giường nhưng nằm nửa ngày vẫn không ngủ được, thay đổi hoàn cảnh mới, suy nghĩ lại có chút phấn khởi, bạn nhỏ đang ngủ ngon lành bên cạnh thật sự khiến cô có hơi hâm mộ.
Gần hai tiếng trôi qua, vẫn không thấy buồn ngủ như cũ, Trâu Mông ngồi dậy, định bụng xuống dưới lầu rót nước.
Phòng bếp dưới lầu vậy mà vẫn sáng đèn, Hạ Vũ Châu đang uống nước, lúc nhìn thấy cô cũng sửng sốt một chút.
“Em không ngủ được à?” Hạ Vũ Châu hỏi cô.
“Ừ, em xuống dưới uống nước.”
Hạ Vũ Châu mở tủ lạnh, phát hiện bên trong có sữa tươi: “Anh hâm nóng sữa bò cho em nhé?”
“Cũng được.”
Trong lúc anh hâm nóng sữa bò, Trâu Mông nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ bên cạnh ly nước của anh.
“Đây là cái gì?” Mặt trên đều là chữ tiếng anh, Trâu Mông cố gắng đọc những từ trọng điểm nhưng vẫn không hiểu hết.
“À, vitamin thôi.” Hạ Vũ Châu đưa sữa bò cho cô, lấy lại lọ thuốc nhỏ: “Có lúc công việc bận quá nên anh không có thời gian ăn trái cây.”
“Ồ…” Trâu Mông gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Uống sữa bò xong lại tiếp tục đi lên lầu ngủ, Trâu Mông cảm thấy ngày hôm nay cô đã leo cầu thang rất nhiều lần rồi.
Nằm ở trên giường mãi vẫn không thấy buồn ngủ, không biết phải lật người mấy lần thì mới miễn cưỡng lịm đi. Nhưng vừa ngủ chưa được bao lâu, báo thức điện thoại lại vang lên.
Trâu Mông ấn tắt báo thức, bịt kín chăn tiếp tục ngủ.
Điềm Điềm nằm bên cạnh thì đã bị tiếng chuông đánh thức, cô bé ngồi trên giường, tóc tai lộn xộn, khoé miệng còn dính nước miếng, cô bé híp mắt, quên mất bản thân đang ở đâu.
Cửa phòng được mở ra, Điềm Điềm thấy Hạ Vũ Châu thì gọi to: “Anh ơi!”
“Suỵt…” Hạ Vũ Châu chỉ vào Trâu Mông, nhỏ giọng nói: “Để chị ngủ thêm chút nữa, Điềm Điềm và anh cùng đi đánh răng nhé, được không?”
Điểm Điềm dùng sức gật đầu, Hạ Vũ Châu bế cô bé lên, đi giày cho cô bé rồi dẫn ra phòng vệ sinh ở bên ngoài.
“Em biết tự đánh răng không?” Hạ Vũ Châu hỏi.
Điềm Điềm gật đầu: “Em biết ạ.”
Hạ Vũ Châu chờ cô bé đánh răng xong xuôi thì mới bắt tay vào công cuộc buộc tóc đầy khó nhằn.
Hai người một lớn một bé cứ thế nhìn nhau.
“Em biết tự buộc tóc không?” Hạ Vũ Châu cầm dây buộc tóc hoạt hình màu hồng nhạt rồi hỏi Điềm Điềm.
Điềm Điềm mở to hai mắt rồi lắc đầu.
“Vậy để anh thử xem sao…”
Vì thế lát sau chỉ nghe thấy tiếng Điềm Điềm la oai oái: “Ai da…đau…”
Hạ Vũ Châu hiếu thắng cả đời, cuối cùng vẫn chịu thua việc buộc tóc cho bé gái.
“Thật ra cũng đẹp mà?” Hạ Vũ Châu toát mồ hôi, nhìn Điềm Điềm ở trong gương.
“…” Điềm Điềm tự nhìn bản thân, sao cứ thấy tóc bây giờ còn rối hơn ban nãy, chẳng giống buộc đuôi ngựa cũng không phải buộc tóc kiểu công chúa.
“Chúng ta đi ăn trước nhé, lát nữa lại bảo chị em buộc lại cho.” Hạ Vũ Châu từ bỏ.
“Vâng ạ.” Điềm Điềm nhanh chóng đồng ý, nếu còn để anh trai này làm thêm lúc nữa thì tóc cô bé sẽ rụng hết mất.
“Bây giờ em cứ ngồi đây, thích ăn cái gì thì ăn, anh đi gọi chị dậy, em đừng chạy lung tung đấy, có được không?”
Điềm Điềm nhìn bánh kem nhỏ trước mắt, không quan tâm Hạ Vũ Châu muốn làm gì, cầm muỗng bắt đầu ăn.
Hạ Vũ Châu lên lầu, Trâu Mông vẫn còn bịt chăn ngủ, có chút nửa mơ nửa tỉnh. Vốn dĩ cô không kén giường, nhưng tối qua thật sự ngủ không ngon.
“Dậy thôi.” Hạ Vũ Châu kéo chăn.
“Ưm…” Trâu Mông nhíu mày, mắt không mở được ra: “Em mệt…”
“Tối hôm qua không ngủ được?” Anh vén mái tóc của cô sang một bên.
“Ừm…” Trâu Mông miễn cưỡng mở mắt ra: “Gối mới mềm quá.”
Trâu Mông thấy anh ngồi ở mép giường, cách mình rất gần thì có hơi thẹn thùng, kéo chăn muốn che mặt mình lại.
Hạ Vũ Châu nhanh tay lẹ mắt không để cô thực hiện được ý đồ: “Nhìn nhiều lần vậy rồi mà em còn ngại cái gì?”
“Đâu có giống nhau.” Lúc 18 tuổi dù xấu cũng tràn đầy hơi thở thanh xuân.
“Giống nhau.” Hạ Vũ Châu bế cô lên, nhìn vào mắt cô: “Đẹp như nhau.”
Nhân lúc Trâu Mông còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, Hạ Vũ Châu bế ngang cô lên: “Đi rửa mặt thôi.”
“Em tự đi được.”
“Anh biết mà, anh muốn ôm em thôi.” Hạ Vũ Châu ước lượng: “Hình như béo hơn một chút rồi.”
Lúc này Trâu Mông đã tỉnh hoàn toàn, giãy giụa muốn xuống dưới.
Làm gì có cô gái nào thích bị nói là béo lên chứ?
“Anh bỏ em xuống.” Trâu Mông đá đá chân.
Cuối cùng Hạ Vũ Châu cũng nhận ra cô không vui: “Em sao thế?”
Trâu Mông vừa nặn kem đánh răng cừa càm ràm: “Làm gì có ai vui nổi khi bị nói béo chứ?”
“Nhưng như vậy rất tốt mà.” Hạ Vũ Châu đặt tay lên eo cô: “Vừa khoẻ mạnh vừa xinh đẹp.”
“Cho nên trước kia em không khoẻ mạnh cũng không xinh đẹp?”
“…”
Hạ Vũ Châu ôm lấy cô: “Thế này không cộm tay.”
Đây làm cảm thụ chân thật của anh, lúc trước cô gầy tới nỗi giống như chỉ cần hắt xì hai cái thì xương sườn cũng gãy.
Trâu Mông đánh răng xong, Hạ Vũ Châu ôm lấy cô từ phía sau, chờ cô tắt nước thì rút giấy lau từng ngón tay cho cô.
“Anh làm gì vậy?” Ngón tay cô bị anh nắm lấy.
Trâu Mông muốn xoay người, đột nhiên cảm thấy ngón tay như được tròng thứ gì đó, vội cúi đầu nhìn kỹ.
Ngón áp út của cô được đeo vào một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn vàng hồng đính kim cương tinh xảo.
“Cái này?” Trâu Mông quay đầu nhìn anh.
Tay Hạ Vũ Châu cũng đáp lên tay cô, rất rõ ràng đây chính là nhẫn đôi. Nhưng của Trâu Mông vẫn còn mới tinh.
“Ngày đó còn một câu anh chưa nói hết, nhẫn là anh mua, mua một đôi, mua từ 6 năm trước, anh vẫn luôn đeo nó, còn chiếc này vẫn đang đợi em.”
2186 words
24/06/2023