Edit: Dưaa
Trâu Mông xoay người ôm chặt Hạ Vũ Châu, yên lặng hít một hơi.
“Đồ ngốc này, sao thế?” Hạ Vũ Châu an ủi cô.
Trâu Mông vừa khóc vừa lắc đầu: “Mấy ngày hôm nay như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên lúc xuống, em cho rằng anh không nhớ rõ em, nghĩ rằng anh không muốn gặp em, nghĩ rằng anh đã kết hôn, nghĩ…”
“Nhưng… nhưng…” Trâu Mông khóc nấc, bả vai run lên, chôn mặt vào ngực anh: “Nhưng anh nói anh còn thích em.”
“Anh xin lỗi, Mông Mông.” Hạ Vũ Châu đau lòng cô: “Đều là lỗi của anh.”
Cô dường như khóc không dừng được.
“Anh còn có một chuyện muốn tự thú.”
“Hả?” Trâu Mông sụt sịt, đỏ mắt nhìn anh.
“Chiếc vòng tay em đưa cho anh không cẩn thận làm gãy và mất rồi.”
Hạ Vũ Châu coi chiếc vòng tay đó như bảo bối, vẫn luôn mang theo không bao giờ tháo ra, nhưng sau một lần ngoài ý muốn liền bị đứt, tìm không ra.
Trâu Mông lắc đầu: “Không sao, chúng ta mua lại cái khác là được.”
Hạ Vũ Châu lau nước mắt cho cô: “Biết thế anh đã không đưa nhẫn cho em, khóc thành thế này thì làm sao mà đi làm được? Không đi có được không?”
Nước mắt Trâu Mông đã ngừng rơi, nhưng vẫn thở hổn hển: “Không… không được rồi, em còn có cuộc họp nữa.”
“Khóc đến đỏ cả mắt rồi.” Hạ Vũ Châu sờ đầu cô: “Xuống nhà ăn sáng trước đã, anh tìm đồ chườm đá cho em.”
Chườm bình soda thủy tinh một hồi, cuối cùng đôi mắt cũng bớt sưng. Hạ Vũ Châu không có mỹ phẩm ở đây, trong túi Trâu Mông lại chỉ có son môi. Cũng may là tố chất nhan sắc của cô tốt, không cần trang điểm mà vẫn xinh đẹp.
Hôm nay trên xe có nhiều người hơn, trợ lý ở ghế phụ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị tiểu Hạ tổng này cười nhiều như vậy.
“Lát nữa để tôi xuống ở ngã tư kia là được rồi, phía trước là đường một chiều, tôi tự đi bộ qua là được.” Trâu Mông nói với tài xế ngồi phía trước.
“Được, cô Trâu.”
“Chị ơi chị phải đi rồi sao?” Điềm Điềm hỏi cô.
Trâu Mông véo má cô bé: “Chị phải đi làm, em đi theo anh nhé? Để anh tìm một anh trai nhỏ chơi cùng em nhé.”
“Đúng rồi đúng rồi, anh ơi hôm nay có phải có một anh trai nhỏ đến chơi cùng chúng ta không ạ?” Điềm Điềm cũng đột nhiên nhớ tới hôm qua anh đã hứa với mình điều này.
“Vậy chị đi nha!”
“Chị chờ một chút đã.” Điềm Điềm quỳ trên ghế, hôn lên má Trâu Mông rồi cười hì hì.
Điềm Điềm là một đứa trẻ ba tuổi vẫn luôn rất ngoan, hơn nữa vô cùng thích Trâu Mông.
Trâu Mông cũng vui vẻ, nhéo mũi, hôn lên mặt cô bé rồi xuống xe.
Đi chưa được mấy bước, điện thoại trong tay rung lên.
Hạ Vũ Châu gửi năm tin nhắn liên tiếp.
“Anh thì sao?”
“Của anh đâu?”
“Của anh đâu?”
“Của anh đâu?”
“Của anh đâu?”
Trâu Mông không khỏi cảm thấy ngọt ngào, cong khóe miệng cười rồi gửi biểu tượng cảm xúc cô gái nhỏ đang hôn cho anh.
Một lát sau, Hạ Vũ Châu trả lời lại.
“Buổi tối về bù sau.”
Hạ Vũ Châu mang theo cô bé đến tập đoàn Hạ thị khiến công ty náo nhiệt một hồi.
“Là con gái sao?”
“Sao được, trẻ như thế làm sao có con gái lớn như vậy được.”
“Vậy thì… là em gái à?”
“Ý là con gái của Hạ tổng, em gái của tiểu Hạ tổng á?”
“Hạ tổng đã ngoài năm mươi rồi… Có phải mạnh quá rồi không…”
“Không phải Hạ phu nhân mới ngoài ba mươi à?”
“Mấy người không tò mò tiểu Hạ phu nhân tương lai như thế nào sao?”
“Đừng mơ tưởng nữa, dù sao cũng không phải chúng ta.”
…
Hạ Đàn Hoa cũng nghe nói Hạ Vũ Châu mang theo một bé gái đến, vội làm xong việc trong tay rồi chạy đến văn phòng Hạ Vũ Châu.
“Đây là?” Hạ Đàn Hoa trêu chọc: “Con của con và Trâu Mông? Không đúng, tính tuổi của đứa bé này thì không hợp lí lắm.”
“Em họ Trâu Mông.” Hạ Vũ Châu không ngẩng đầu nhìn ông: “Khi nào thì Doãn Tây Nguyệt đưa con đến đây?”
“Ý là muốn bảo em trai con chơi cùng con bé hả?”
“Không phải vừa lúc tạo không gian riêng cho hai người sao? Biết đâu lại có thể sinh cho con thêm đứa em nữa.”
Hạ Đàn Hoa cũng không giận, ông đã quen với tính cách của Hạ Vũ Châu, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy thì cảm ơn con trai, đã làm việc tốt thì làm cho trót, hôm nay bố sẽ đến đón Triết Triết muộn đấy.”
Đối với người em trai này, Hạ Vũ Châu cũng chưa bày tỏ thích hay không thích, chỉ cần thằng bé không phiền đến anh, có lẽ sẽ chẳng bao giờ thân mật được.
“Vòng đi vòng lại, vẫn thích Trâu Mông như vậy?” Đến cả em họ người ta cũng trông hộ nhưng em ruột mình lại không quá thân cận.
Nghe thấy Hạ Đàn Hoa nhắc đến Trâu Mông, Hạ Vũ Châu mới từ máy tính ngước lên nhìn ông: “Không có vòng đi vòng lại, vẫn luôn chỉ thích cô ấy.”
Hạ Đàn Hoa cười lắc đầu: “Nhà mình sao lại sinh ra đứa si tình như con cơ chứ?”
“Chắc là bù trừ cho nhau thôi, dù sao bố và ông nội đều rất bạc tình mà.”
Hạ Đàn Hoa vốn đã quen với thái độ của đứa con trai này: “Không ngại việc trước kia à?”
Động tác trên tay Hạ Vũ Châu dừng một chút: “Đây là chuyện của bọn con.” Chỉ cần anh và Trâu Mông nói rõ chuyện kia thì mọi chuyện sẽ qua đi.
Thấy anh nói như vậy, Hạ Đàn Hoa cũng không nói thêm gì nữa, ông đưa mắt nhìn di động: “Tây Nguyệt sẽ đưa Triết Triết lên đây, nếu muốn thằng bé ở lại thêm thì buổi chiều để nó ở đây, buổi tối muộn một chút bố sẽ đến đón thằng bé.”
Hạ Doãn Triết cũng là đồ không có lương tâm, có bạn chơi cùng liền quên sạch sẽ bố mẹ.
Hạ Vũ Châu gửi ảnh chụp hai bạn nhỏ hòa thuận với nhau cho Trâu Mông.
“Đáng yêu quá!” Trâu Mông trả lời.
“Anh thì sao?”
“Bảo anh đáng yêu mà.”
“Trâu Mông.” Đồng nghiệp cúi đầu xem di động cô: “Gọi cô đó.”
“A…” Cô ngẩng đầu, cô rất ít khi làm việc riêng khi đang họp.
“Dự án hợp tác với Lemon Technology có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, chi tiết đã cùng chuyên gia thảo luận xong rồi.”
“Được rồi, nếu không còn vấn đề gì thì tan họp đi.”
Thường Trạch Hằng nhìn mọi người đứng dậy, chậm rãi thu dọn đồ đạc, chờ Trâu Mông cùng nhau ra khỏi phòng họp.
“Sao hôm nay mặt em đỏ thế?” Tối hôm qua nghe Thang Hân Dao nói cô xem mắt cũng không thành công mà.
“Rõ ràng như thế ạ?” Trâu Mông sờ mặt.
“Ừm, cảm giác ba chữ ‘có chuyện tốt’ viết sờ sờ lên mặt em vậy.”
Trâu Mông theo anh ấy vào văn phòng.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hả?” Thường Trạch Hằng bỏ tài liệu trên tay xuống: “Việc riêng à?”
“Nửa công nửa tư.”
“Nói đi.”
“Thật ra nhà đầu tư lớn nhất của Lemon không phải Trình Ngôn.”
Thường Trạch Hằng cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, hôm đó lúc cùng đi ăn cơm, anh cũng cảm nhận được Trình Ngôn không quá quen thuộc với dự án và hoạt động của Lemon Technology.
“Là ai?”
“Hạ Vũ Châu.”
“Hạ… Vũ Châu?” Thường Trạch Hằng đọc lại tên này một lần, ban đầu anh không nhận ra, sau lại nhìn Trâu Mông mới nhớ ra: “Hạ Vũ Châu! Là cậu ta?!”
Sau khi nhận ra, Thường Trạch Hằng cũng không quá xa lạ với cái tên này, phó tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, chủ tịch của Cần Đạt, hơn cả là người mà Trâu Mông chưa bao giờ quên.
Nghiêm túc mà nói, Thường Trạch Hằng chưa từng gặp anh, chỉ là rất nhiều năm trước nhìn thấy anh từ xa, mấy năm sau lại luôn nghe được cái tên này từ mẹ của mình.
“Ồ.”
“Vậy hai người…”
Trâu Mông gật đầu: “Ở bên nhau rồi.”
Thường Trạch Hằng cười: “Cũng không ngoài ý muốn.”
Rốt cuộc nhớ mãi không quên cũng có chút ảnh hưởng.
“Chúc mừng nhé.” Thường Trạch Hằng cười nói: “Mẹ anh và A Dao cuối cùng cũng không cần lo lắng chuyện tình cảm của em nữa rồi.”
“Cảm ơn anh.” Trâu Mông từ tận đáy lòng cảm ơn những người mấy năm này một lòng lo lắng cho cuộc sống của cô.
**********
Hôm nay lúc tan tầm, trợ lí của Hạ Vũ Châu đến đón cô.
“Hạ tổng đã đặt chỗ cho bữa tối, tài xế sẽ đưa Hạ tổng và hai đứa trẻ đến đó, để tôi đưa cô đến thẳng nhà hàng luôn.”
“Được, làm phiền anh rồi.”
“Cô khách khí rồi.” Trợ lí nhìn kính chiếu hậu: “Cô Trâu có thể gọi tôi là Kha Duệ.”
“Anh cũng họ Kha sao? Vậy anh với chú Kha kia là…”
“Người ngày xưa lái xe cho Hạ tổng là chú nhỏ của tôi, bây giờ đang ở Ninh thành làm tài xế cho mẹ và ông ngoại Hạ tổng.”
“Ồ~” Trâu Mông gật đầu.
“Không ngờ cô Trâu lại biết chú của tôi.” Thấy Trâu Mông cười, Kha Duệ tiếp tục: “Tôi ở bên cạnh Hạ tổng nhiều năm, lần đầu tiên thấy anh ấy vui vẻ như vậy.”
Là một người trợ lí đủ tư cách, lời nên nói thì nói.
Tiếp sau đó cậu ta không nói gì nữa, chỉ đến khi đưa Trâu Mông đến nhà hàng.
“Hạ tổng nói buổi tối anh ấy sẽ lái xe.” Kha Duệ đưa chìa khóa cho Trâu Mông rồi rời đi.
Sau bữa tối, Hạ Đàn Hoa và Doãn Tây Nguyệt đến đưa Triết Triết đi.
Điềm Điềm và Hạ Doãn Triết phải tách nhau ra, cả hai đứa đều ỉu xìu.
Cô bé hỏi Trâu Mông: “Khi nào thì em có thể cùng anh ấy chơi tiếp ạ?”
Trâu Mông không biết trả lời thế nào, đang lúc cô do dự, Hạ Vũ Châu đang lái xe đã thay cô mở miệng: “Chừng nào muốn cùng anh bé chơi thì nói với chị, anh gọi anh ấy đến chơi cùng em nhé?”
“Thật ạ?” Điềm Điềm vui vẻ hỏi lại: “Thật không ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chị ơi, lần sau em muốn chơi cùng anh Triết Triết, chị với anh dẫn em đi được không ạ?” Điềm Điềm nói với Trâu Mông.
“Được.” Cô xoa bóp mặt Điềm Điềm.
Điềm Điềm chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Trâu Mông: “Anh Triết Triết nói chị với anh này không phải là bạn học.”
“Hả?” Trâu Mông tò mò hỏi: “Là sao?”
“Anh Triết Triết nói chị với anh này không phải là bạn học, là quan hệ vợ chồng.”
“…”
Hạ Vũ Châu cười lớn khiến Điềm Điềm nghĩ mình nói đúng rồi.
“Anh đừng cười!” Trâu Mông mắng anh: “Sao em trai anh lại nói như vậy?”
“Thằng bé cũng có nói sai đâu.”
“…”
Buổi tối Trâu Mông tắm rửa cho Điềm Điềm, cô bé chơi cả một ngày, lại không ngủ trưa, không bao lâu thì ngủ say.
Trâu Mông ra khỏi phòng, Hạ Vũ Châu đang đợi cô ở bên ngoài.
“Ngủ rồi?”
“Ừm.” Vừa đi vừa kéo tay anh: “Hôm nay anh giỏi quá, một mình trông hai đứa trẻ liền.”
Hạ Vũ Châu được khen thì ngại ngùng, thật ra anh cũng chưa đến mức là trông hai đứa trẻ tốt như cô nói, chỉ là để hai đứa lần đầu tiên gặp mặt chơi cùng nhau mà thôi. Ngày mai đến văn phòng còn phải sơn lại tường bị vẽ lên, thay ghế sô pha bị bẩn và rửa sạch thảm dính đầy nước trái cây và socola.
“Em trai anh hình như khá thích em gái em đấy.”
Trâu Mông đột nhiên nghĩ ra: “Sao anh lại bảo Điềm Điềm là nếu con bé thích thì đưa đến chơi cùng Triết Triết? Triết Triết đâu có rảnh đâu mà chơi cùng con bé suốt được.”
“Sao lại không được? Nghĩ mà xem, con bé là em gái em, Triết Triết là em trai anh, có tầng quan hệ này chơi cùng nhau thì có làm sao, hai mươi năm nữa lại càng thêm thân ấy chứ.”
“…” Trâu Mông nhỏ giọng nói: “Cái gì mà… thân càng thêm thân…!”
“Mông Mông…” Hạ Vũ Châu ôm eo cô, lặp lại y hệt lời vừa nói: “Em trai anh thích em gái em.”
“Thì?”
“Thì…” Anh cười xấu xa: “Khi nào thì em trai khác của anh được gặp em gái khác của em?”
2263 words
27/06/2023