Edit: Chu
“Ưm… Hạ Vũ Châu… Nhanh quá…” Trâu Mông không chịu nổi lực độ này, lưng không ngừng đập vào tấm kính.
Những lời nói rên rỉ thế này cũng không thể làm cho Hạ Vũ Châu chậm lại, Trâu Mông không còn biện pháp nào khác, dùng chân cọ lên eo anh, nũng nịu xin tha, “Em đứng…. Đứng…. Không di chuyển được….”
Tuy rằng lưng dựa vào phía sau, nhưng chỉ đứng bằng một chân, lại bị anh thao kịch liệt như vậy, chân Trâu Mông đã sớm không còn tí sức lực.
Quả nhiên, chiêu làm nũng thế này vẫn rất hữu dụng, Hạ Vũ Châu thả chân Trâu Mông xuống, hôn lên môi cô: “Xoay người lại đi, anh làm em từ phía sau.”
côn th*t rút ra khỏi tiểu huyệt, vẫn cương cứng như cũ, cô nghe thấy một tiếng “ba”, mới vừa xoay người, nó đã không chờ nổi mà đâm vào.
“A ha…” Trâu Mông bị cắm đến mức cả người nhoài về phía trước, hai tay chống lên cửa kính, những hạt mưa không ngừng đánh vào mặt kính bên ngoài, nước mưa gột rửa hết lần này đến lần khác, trong phòng truyến đến âm thanh giao hợp “Bạch bạch bạch” đáp lại.
“Sướng không, bảo bối?”
“Ưm ha… Sướng……” Trâu Mông trả lời vô cùng thành thật, cô biết rằng, nếu Hạ Vũ Châu một mực muốn nghe cô nói thì sẽ tìm ra rất nhiều biện pháp.
“Có thích được anh làm không? Hửm?”
“Ưm hừ… Thí.. Thích…”
“Thật dâm đãng.” Hạ Vũ Châu cảm thán, “Dù làm bao nhiêu lần thì tiểu huyệt vẫn cảm thấy không đủ…. Phải không?
Trâu Mông ưm ưm a a mà trả lời, lưu lại dấu tay trên cửa sổ sát đất, chậm rãi trượt xuống, mỗi bên năm vết, “Em chịu hết nổi rồi.. Không được… Hạ Vũ Châu… A…”
Anh thao vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, lực đạo lớn đến mức Trâu Mông cảm thấy nếu tiểu huyệt không bị đâm hư, thì cũng là vỡ nát tấm kính. Hơn nữa của anh quá lớn, tiểu huyệt bị lấp đầy trong một khoảng thời gian dài, sẽ cảm thấy xen lẫn vào sự sung sướng là một chút trướng đau.
Nhưng Trâu Mông không thể không thừa nhận rằng, cô không muốn Hạ Vũ Châu rút ra khỏi. Mỗi một lần thao, khi anh chỉ rút ra một giây, cô đã cảm thấy trống rỗng.
Tại sao cô lại như vậy chứ, sao lại giống hệt lời nói của Hạ Vũ Châu, thao thế nào cũng không cảm thấy đủ.
“Ô.. A a… Ưm…” Trâu Mông rên rỉ trong sự mâu thuẫn, một mặt cảm thấy đã đủ rồi, mặt khác lại hy vọng Hạ Vũ Châu sẽ mạnh thêm một chút, dường như chỉ một chút thôi là có thể đưa cô lên tới thiên đường.
“Chịu đựng, Mông Mông, không được ra…” Hai tay Hạ Vũ Châu xoa nắn cặp vú đang rũ xuống, một tay một bầu, vô cùng mềm mại.
“Tiểu huyệt chặt, vú thì mềm, sao Mông Mông lại tốt như vậy?” Đùi Hạ Vũ Châu dán vào đùi cô, côn th*t chọc ngoáy tiểu huyệt một trận, “Là một cô bé dâm đãng đúng không?! Hửm?”
“Ưm a… Ưm ưm… Phải…” Ngón tay Trâu Mông đều cuộn tròn thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, “Không được… A a…” Hai chân cô nhũn ra, nếu không có chân Hạ Vũ Châu chống đỡ, phỏng chừng đã sớm ỉu xìu ngã xuống.
“Không được ra, Mông Mông, nghe thấy không?” Anh khom lưng, tiến sát bên tai cô: “Nếu ra liền làm cả đêm nay.”
Nếu Hạ Vũ Châu nói một câu khác, có lẽ thái độ của cô sẽ nửa tin nửa ngờ, nhưng đối với câu này, cô hoàn toàn tin rằng Hạ Vũ Châu thật sự có thể làm ra được.
Nhưng cô làm sao có thể khống chế vấn đề này được chứ?
Trâu Mông lắc đầu, “Em không chịu được… Xin anh… A… A… Ưm ư…”
Cô kêu vô cùng dễ nghe, lúc xin tha thì càng gấp bội, hơi thở Hạ Vũ Châu cũng bắt đầu trở nên dồn dập, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.
Hai tay cô rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, cả người đập vào mặt kính. Hạ Vũ Châu sợ sẽ làm đau cô, nên nhanh tay lẹ mắt kéo hai tay cô ra đằng sau.
Hai tay vốn dĩ đang vuốt ve cặp vú lại đột ngột rời khỏi, ngực Trâu Mông không còn nóng như vậy nữa, cảm giác trống rỗng cũng dần dần ập đến. Cô thử tự mình sờ soạng hai cái, nhưng cảm giác lại khác vừa rồi, cô không ngừng lắc đầu, kêu lên “Không cần.”
Hạ Vũ Châu biết rõ cô điều cô không cần gì, mặt kính phản chiếu lại vẻ mặt của cô, dù không hoàn toàn rõ ràng, nhưng Hạ Vũ Châu biết, cô vẫn chưa cảm thấy đủ.
“Muốn thế này phải không?” Kéo người cô tới, hai tay một lần nữa nắm lấy hai bầu vú.
Như ý muốn, nghe thấy cô “Hừ…” một tiếng, vẻ mặt giãn ra.
Cả người Trâu Mông dán vào anh, cảm giác có nơi chống đỡ, mỗi một chỗ nhạy cảm đều được chiếu cố rất tốt, cả lỗ tai cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
“Cô bé dâm đãng…” Hạ Vũ Châu càng lúc càng dùng sức, dẫn Trâu Mông tiến về trước nửa bước, đặt người cô lên trước cửa kính sát đất.
“Em… Em… Chịu không được…” Trâu Mông thật sự không chịu được nữa, còn chưa dứt lời đã run rẩy lên đỉnh.
Tâm trí của cô cũng giống như cơn mưa đêm ngoài cửa sổ, bắt đầu nổi lên những trận sấm sét ầm ầm. Cô run rẩy,
Trong đầu như là phối hợp này ngoài cửa sổ đêm mưa giống nhau, khơi dậy sấm sét ầm ầm. Cả người cô run rẩy, kêu lên vài tiếng “Ưm a”, thịt huyệt vẫn còn quấn chặt lấy côn th*t của anh.
“Ách…” Hạ Vũ Châu nhanh chóng thọc vào rút ra mười mấy cái, áp sát vào người cô, bắn ra.
Trong lúc sửng sờ, Trâu Mông nghe thấy âm thanh rên rỉ dễ nghe của người đàn ông.
Hai tay Trâu Mông đặt trên mặt kính, Hạ Vũ Châu để tay lên mu bàn tay cô, luồn ngón tay vào giữa những khe hở.
Cô dựa vào cánh tay Hạ Vũ Châu, nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của hai người. Trâu Mông quay đầu lại, người sau lưng rất ăn ý hôn lên môi cô.
Hạ Vũ Châu ôm cô đi tắm rửa, nhịn không được, lại muốn cô thêm một lần trong phòng tắm. Sau khi xong xuôi đi ra, bụng đã sớm kêu đói.
“Em muốn ăn gì?” Hạ Vũ Châu mở tủ lạnh ra, đồ ăn không tính là nhiều, nhưng loại nào cũng có đầy đủ hết. Chỉ là khả năng nấu nướng của hai người đều giống nhau, anh lại không muốn để Trâu Mông động thủ: “Vẫn nên để anh gọi người đưa tới hoặc đặt cơm hộp.”
“Không cần đâu, trận mưa này rất lớn, ăn đỡ chút gì đó là được rồi.”
Hạ Vũ Châu tìm được vài hộp bán thành phẩm trong ngăn tủ phía trên: “Nấu cái này được không?”
“Ừm, được.” Trâu Mông không chọn món nào khác ngoài mì nước, đây cũng là món ăn yêu thích của cô.
Cô muốn giúp anh mở những gói gia vị, nhưng Hạ Vũ Châu lại không đồng ý. Trâu Mông tìm một cái tạp dề, gấp đôi lại buộc bên eo anh, thuận tay ôm lấy anh từ phía sau, không chịu rời khỏi.
Trên mặt Hạ Vũ Châu lộ ra một nụ cười, cô như một chiếc balo nhỏ được đeo trên lưng, anh thật sự rất hưởng thụ giờ phút này. Khi anh đi lại xung quanh bếp, “balo nhỏ” sau lưng cũng di chuyển đi theo.
“Hạ Vũ Châu.” Balo nhỏ đột nhiên mở miệng.
“Hửm?” Anh đang cầm điện thoại trên tay để cài đặt hẹn giờ.
“Có phải anh không thích trẻ con không?”
Trâu Mông không hề nghi ngờ về tình cảm Hạ Vũ Châu dành cho cô, cũng hoàn toàn tin tưởng anh sẽ kết hôn cùng mình, nhưng tình huống vừa rồi, dù cô đã đồng ý anh vẫn khăng khăng muốn mang bao, thế nên điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là anh không thích con nít.
Động tác Hạ Vũ Châu trên tay dừng một chút, sau đó cười nói: “Suy nghĩ gì đó. Không cần phải nói, nếu là con của chúng ta, anh nhất định sẽ thích.”
“Mông Mông…” Anh quay đầu, ôm lấy cô: “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có con, nhưng em vẫn còn nhỏ, chúng ta cũng chỉ mới làm hoà được hai ba tháng, em bằng lòng để anh nín nhịn tận mười tháng sao?”
“…” Lý do lạ lùng này của Hạ Vũ Châu rất hay.
Đồng hồ hẹn giờ trên điện thoại vang chuông, Hạ Vũ Châu xoay người tắt lửa, thúc giục cô: “Lại bàn ngồi đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Trâu Mông gắp hai đũa cho anh: “Nhiều quá, em không ăn hết được đâu.”
Hạ Vũ Châu trêu cô: “Ăn ít như vậy, hèn gì không có tí sức lực.”
“Hạ Vũ Châu, sao nhắc đến việc gì anh cũng nghĩ đến phương diện kia vậy?”
“Anh chỉ nói sức lực của em không tốt, liên quan gì đến phương diện kia?” Anh thò lại gần, ác ý hỏi: “Mà phương diện kia là phương diện nào vậy?”
Trâu Mông tức giận, duỗi tay cào anh.
“Anh sai rồi anh sai rồi.” Hạ Vũ Châu đầu hàng, “Tí nữa muốn xem phim điện ảnh không? Anh mới nhìn thấy một cái máy chiếu ở đây.”
Trâu Mông thấy cũng được, dù sao xem phim cũng tốt hơn so với không làm gì để rồi anh lại tiếp tục động tình.
Nhưng sự thật chứng minh, cho dù có chuyện để làm, Hạ Vũ Châu vẫn có thể động tình.
Trâu Mông uể oải ngồi xem phim, vốn dĩ đang dựa vào trong ngực của Hạ Vũ Châu, rồi dần dần di chuyển đến trên đùi, anh lần theo từng sợi tóc của cô, hơi thở đều đều của Trâu Mông phả lên đầu gối anh, có chút ngứa ngáy.
Tay cô đặt trên đầu gối anh, sờ qua sờ lại, đột nhiên phát hiện từ mặt bên đầu gối của anh thẳng xuống đến cẳng chân có một chỗ da hơi lồi lên, khoảng chừng bốn năm centimet: “Đây là gì vậy anh?”
“À.” Anh nhìn thoáng qua vị trí cô sờ, “Trước kia từng bị tai nạn xe.”
“Hình như rất nghiêm trọng.” Trâu Mông đứng dậy, nương theo ánh sáng yếu ớt để xem vết sẹo, tuy không còn mới, nhưng nhìn cũng không giống vết xước đơn giản.
“Không nghiêm trọng đâu.” Hạ Vũ Châu cười với cô, “Chỉ bị rách một lỗ, khâu qua vài mũi thôi.”
Trâu Mông nửa tin nửa ngờ, anh thấy thế liền trấn an cô: “Cô bé ngốc, thật sự không nghiêm trọng mà.” Anh giật giật chân, “Em xem, anh vẫn hoạt động bình thường.”
“Sao lại đụng xe? Chuyện này xảy ra khi nào?” Cô tiếp tục truy hỏi.
“Là hai năm trước, lần đó lái xe với tốc độ hơi nhanh nên đụng phải người khác.” Anh nói rất mơ hồ, “Lắc tay cũng bị đứt vào lần đó, nhưng không tìm lại được.”
“Còn quan tâm đến lắc tay làm gì.” Trâu Mông nhíu mày, “Sao anh lại bất cẩn như vậy, đau lắm không hả?”
“Xuỳ…” Hạ Vũ Châu cười, “Em hỏi anh, khẳng định là anh sẽ nói đau rồi, em thổi cho anh đi.”
“Nghiêm túc nào.” Trâu Mông đánh anh, “Nếu em không hỏi, anh sẽ không nói đến việc này đúng không?”
Nói ra lời này, cô lập tức tự trách bản thân, câu nói của Hạ Vũ Châu trước đó rất đúng, cô quả thật chưa từng hỏi thăm về tin tức của anh, ở thời đại thông tin hiện nay, muốn biết tin tức của một người nào đó là việc rất dễ dàng.
Nhưng cô lại không làm gì cả.
“Đều đã qua rồi.” Anh ôm Trâu Mông vào trong ngực, “Không phải hiện tại anh vẫn rất tốt sao. Yên tâm đi cặp đùi săn chắc này chắc chắc có thể cùng em đi đến 79 tuổi, nhưng tới lúc 80 thì khó nói trước được, không chừng đến lúc đấy anh sẽ phải nhờ em đẩy đi.”
“Đừng nói nhảm.” Trâu Mông quay đầu nhìn anh, “Tuổi thọ của con người hiện đại rất dài, 80 thì tính là gì.”
“Được, vậy thì 99 tuổi.” Hạ Vũ Châu hôn lên môi cô, ngữ khí trở nên mập mờ: “Sức lực đôi chân anh không tệ lắm, em muốn thử qua không?”
“Hửm… Thử thế nào?” Trâu Mông né về phía sau.
Hạ Vũ Châu bế cô, đứng lên: “Có thể thử bằng cách ôm em lên rồi làm.”
“…” Trâu Mông biết ngay mà, đêm nay sẽ không kết thúc nhanh như vậy.
Anh vì muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ về mọi mặt nên đã đổi tư thế làm cô hai lần, thẳng đến khi Hạ Vũ Châu giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Sau khi xong xuôi, lúc được nằm trên giường, Trâu Mông đã không còn sức lực.
Nhưng tên đầu sỏ gây tội lại vô cùng sảng khoái và tươi tỉnh, anh rướn người lại gần: “Vợ, ôm một cái.”
“Biến…” Trâu Mông dùng hết sức lực, nặn ra một chữ.
“Anh không.” Anh mặt dày mày dạn dán lại gần, sau đó xoay người cô lại, ôm vào trong ngực, “Anh yêu vợ.”
Thấy Trâu Mông không trả lời, anh lặp lại một lần nữa, “Vợ, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Cô không còn sức lực, mơ hồ nói một câu.
“Vợ này, em có lệ quá đấy.”
“…” Trâu Mông cảm thấy chính mình hiện tại nếu là có sức lực, thật muốn nhào lên đánh anh một trận, nhưng vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt ngập tràn tình yêu của anh, cô lập tức mềm lòng.
“Em cũng yêu anh, chồng à.”
2455 words
07.08.2023